Chương 11.
Tiểu Mỹ Nhân nôn đến mức trời tăm đất tối nhật nguyệt vô quang, Đại Tra Công hoảng sợ trợn mắt, không biết mình đã cho người ta ăn sai ở đâu.
Tiểu Mỹ Nhân ôm bụng, nước mắt lưng tròng nhìn Đại Tra Công.
Tim Đại Tra Công lại run lên.
Đôi mắt của tiểu thổ mạo này sao lại hấp dẫn người đến thế?
Tiểu thổ mạo hấp dẫn người đang tủi thân khóc hu hu.
Làm sao bây giờ, ăn uổng phí hết rồi.
Hơn nữa, sau này có phải tướng công sẽ không muốn tiếp tục cùng ăn cơm với mình nữa không?
Đại Tra Công mời đại phu xem bệnh cho Tiểu Mỹ Nhân. Đại phu sờ sờ cổ tay Tiểu Mỹ Nhân, cười rung râu mép: “Chúc mừng lão gia chúc mừng lão gia, phu nhân có tin vui!”
Đại Tra Công mừng rỡ vô cùng, dùng sức nhéo lấy mặt Tiểu Mỹ Nhân: “Tốt tốt tốt, em ngoan ngoãn sinh con cho tướng công, sinh một ổ trẻ con luôn.”
Trog lòng Tiểu Mỹ Nhân ngọt ngào vô cùng, vặn tới vẹo lui trốn Đại Tra Công, nhỏ giọng nói: “Em đói rồi… Đói bụng rồi….”
Đại Tra Công sờ sờ bụng nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân, cười khà khà: “Muốn ăn gì nào?”
Tiểu Mỹ Nhân nuốt nuốt nước miếng: “Em… Em muốn ăn bánh bột ngô hầm cá lớn do đại sư phó của thôn Ngưu Vương làm!”
Đại Tra Công: “….”
Bản đại gia đây vừa sai người đi mua cua to và bề bề tươi ngon nhất, mời đầu bếp Tô Châu tới nấu, vậy mà em lại muốn ăn bánh bột ngô cá lớn trong thôn?
Cơ mà trời đất bao la, vợ đang mang bầu là to nhất.
Chương 12.
Đại Tra Công thở phì phò sai người đến thôn Ngưu Vương mời sư phụ mập như quả bóng kia về làm lẩu bánh bột ngô hầm cá lớn cho Tiểu Mỹ Nhân.
Để nấu được món đó cần một nồi sắt lớn và một lò đất, trong nồi không cho nước, chỉ trải lên một lớp cải thảo dày.
Ba phẩy năm cân cá trắm được cắt thành miếng lớn, trộn hành gừng tỏi tương bột ớt với nhau, sau đó cùng cho vào nồi với miếng cá, đậy vung lại rồi nấu.
Chờ đến khi thịt cá chín bảy phần, cải thảo trong nồi sẽ tiếp tục hầm miếng cá, sau đó sẽ có được một nồi nước súp thơm phức nồng nàn.
Tiếp đó trộn bột ngô với nước nhào lên, vắt thành từng miếng bánh to bằng lòng bàn tay đặt dọc quanh nồi, nướng một mặt mềm mềm, một mặt vàng giòn, phía dưới đẫm trong nước súp cá nồng đậm.
Tiểu Mỹ Nhân một miếng bánh ngô, một miếng thịt cá, chóp chép ăn ngon ngọt muốn chết luôn.
Đại Tra Công ngồi cạnh kệ bếp, ghét bỏ nhíu mày mà cầm đũa gắp một miếng nhỏ trong đĩa của Tiểu Mỹ Nhân, nếm thử.
Ừm, đúng là rất thơm.
Tiểu Mỹ Nhân rụt rè nhìn nụ cười vui sướng của Đại Tra Công, lén gắp một đũa thịt cá thơm mềm vào bát Đại Tra Công: “Tướng công… Chàng… Chàng cũng ăn đi…”
Đại Tra Công cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chàng vợ nhà mình, trong lòng có một vạn con tiểu tra công đang nhảy nhảy nhót nhót.
Nhưng mà hắn vẫn nghiêm mặt nói: “Những thứ thô tục thế này sau ăn ít thôi, nếu không con mình sẽ bị ngốc.”
Tiểu Mỹ Nhân mất mát cúi đầu, nước mắt lưng tròng gặm bánh ngô.
Đại Tra Công mất tự nhiên xúc miếng bánh ngô tiếp theo trong nồi, xé thành miếng nhỏ ngâm trong canh cá rồi đẩy đến trước mặt Tiểu Mỹ Nhân, mặt không thay đổi hỏi: “Là ăn như thế này hả?”
Tiểu Mỹ Nhân vẫn nước mắt lưng tròng, không ngừng gắp vào miệng.
Hồi bé khi Tiểu Mỹ Nhân khóc, mẹ cậu trái dỗ phải dành mãi không được, lúc này cha sẽ cầm một củ khoai nướng, thổi thổi phần bụi rồi đưa cho tiểu mỹ nhân.
Tiểu Mỹ Nhân ôm khoai nướng sẽ không khóc nữa, gặm đến mức mặt dính đầy tro.
Cha nói, chỉ cần ăn no thì nước mắt sẽ không rơi xuống.
Đại Tra Công thấy vợ mình không để ý đến mình thì càng thêm phiền muộn, không biết phải làm sao.
Hắn ăn hết miếng thịt cá Tiểu Mỹ Nhân gắp cho, đẩy cái đĩa trống đến trước mặt Tiểu Mỹ Nhân, thô bạo nói: “Hết rồi.”
Tiểu Mỹ Nhân ngửa đầu, rưng rưng nháy nháy mắt.
Đại Tra Công: “Gắp thêm một miếng lớn cho tướng công của em đi, ta còn muốn uống canh nữa.”
Nước canh nồng đậm, thịt cá mềm mại, bánh ngô thơm ngọt vừa giòn vừa mềm.
Lúc bắt đầu Đại Tra Công còn rụt rè gắp từng đũa từng đũa, đến cuối cùng cũng học Tiểu Mỹ Nhân bưng bát canh thêm bánh ngô xì xụp xì xụp nuốt vào, ăn đến mức miệng dính đầy mỡ, mồ hôi đầm đìa.
Tiểu Mỹ Nhân thấy Đại Tra Công ăn ngon lành, nước mắt cũng dần thu lại, cười đến mắt mày cong cong.
Tướng công hay chê cậu quê mùa, nhưng mà giờ tướng công vẫn thích ăn nha.
Chương 13.
Đại Tra Công mê mẩn lẩu bánh ngô cá lớn, cả ngày kéo Tiểu Mỹ Nhân cùng ăn với mình.
Tiểu Mỹ Nhân ăn chán rồi, nhăn nhó mặt mày rưng rưng uất ức nhìn Đại Tra Công: “Hôm nay… Hôm nay có thể không ăn cá được không….”
Đại Tra Công vẫn đang hoài niệm bánh ngô thơm ngọt và nước canh sền sệt cay xè, nuốt nước miếng, nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của chàng vợ nhỏ nhà mình bèn miễn cưỡng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”
Tiểu Mỹ Nhân vuốt vuốt cái bụng đang phình lên của mình, ợ một cái, vô tội chớp chớp mắt: “No căng…”
Đại Tra Công nghiêm túc nói: “Đó là con chúng mình chứ không phải cơm. Ngoan ngoãn theo ta đi ăn cơm nào!”
Nhà bếp hầm một nồi xương lớn, chất thịt mềm mịn, gặm một cái là tan ra.
Đại Tra Công ăn thịt, còn khoét tuỷ đưa cho Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân gặm tuỷ đến đắc ý, ăn thêm một cái bánh bao lớn.
Mang thai ba tháng đầu không thể ư ứ ừ ư, Đại Tra Công đói bụng đến mức hai mắt xanh lập loè, đôi mắt lượn lượn lờ lờ trên neinei của Tiểu Mỹ Nhân, sắp chảy cả nước miếng.
Tiểu Mỹ Nhân bị Đại Tra Công nhìn chăm chú, cậu dựng cả tóc gáy, luống cuống cầm một cục xương lớn, không biết có nên cho Đại Tra Công ăn một miếng không.
Đại Tra Công nghĩ, đại phu nói không thể đi vào, nhưng cũng không nói là không thể uống sữa.
Nghĩa là… Có thể uống, đúng không?
Nguyệt hắc phong cao, một cái miệng to như chậu máu áp sát neinei nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân.
Bỗng nhiên hạ nhân xông đến: “Lão gia! Lão gia! Bạch công tử phải đi rồi!!!”
Đại Tra Công lưu luyến không rời nhìn neinei của Tiểu Mỹ Nhân một chút rồi thả miếng xương trong tay xuống đi tìm Bạch Nguyệt Quang.
Chương 14.
Bạch Nguyệt Quang đang thu thập hành lý.
Đại Tra Công nói: “Sao bỗng nhiên lại muốn đi?”
Trong lòng Bạch Nguyệt Quang đắc ý, nhưng trên mặt vẫn cao ngạo bình tĩnh vân đạm phong khinh: “Đây là Chân phủ chứ không phải Bạch gia, tại sao ta lại không nên đi?”
Đại Tra Công nói: “À.”
Bạch Nguyệt Quang: “???”
Đại Tra Công nói: “Vậy ta sai người đưa ngươi quay lại.”
Hắn vẫn đang nhung nhớ đến neinei của Tiểu Mỹ Nhân, muốn chạy về.
Bạch Nguyệt Quang thống khổ quay đầu nhìn lại: “Chân Kiệt!”
Tim Đại Tra Công run lên, không đi được.
Bạch Nguyệt Quang khẩn khoản bước đến, ngón tay trắng mịn như ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Đại Tra Công, nghẹn ngào nói: “Bây giờ huynh đã không chờ được, muốn đuổi ta đi rồi ư?”
Mỹ nhân tuyệt thế nước mắt như mưa, như một con thiên nga cao ngạo cúi thấp đầu, đôi mắt tựa lưu ly muốn nói lại ngưng, sóng mắt dập dờn như yên vũ khắp thành Giang Nam tháng ba.
Tiểu Mỹ Nhân nằm nhoài trên cửa sổ nhìn lén, vừa nhìn vừa hút tuỷ trong xương.
Tuỷ có hơi mặn, không ngon bằng cái lúc nãy Đại Tra Công cho cậu.
Tiểu Mỹ Nhân nghĩ, Bạch Nguyệt Quang đúng thật là rất đẹp, đôi mắt kia một khi đẫm nước thì ai nhìn vào cũng sẽ mềm lòng.
Tiểu Mỹ Nhân nhạt nhẽo gặm xương, trong miệng đắng ngắt, lòng thì ê ẩm, uất ức cúi đầu thút thít một tiếng.
Bạch Nguyệt Quang còn chưa khóc xong đã bị tiếng hít nước mũi này dọa sợ đến mức cuống quýt quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu nằm nhoài trên cửa sổ, đang nước mắt lưng tròng gặm một cục xương lớn.
Bạch Nguyệt Quang một mặt đau thương.
Đại Tra Công một mặt lúng túng.
Bạch Nguyệt Quang nhẹ giọng nói: “Chân Kiệt, năm mười tuổi ấy, huynh nói huynh muốn kết hôn với ta, nhưng ta lại không chịu. Huynh có biết tại sao không?”
Tiểu Mỹ Nhân no nê ợ một tiếng, che miệng trốn trong bồn hoa nghe trộm.
Đại Tra Công nghe được cái tiếng ợ no quen thuộc kia bèn quay đầu lại liếc nhìn bồn hoa một cái.
Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Đại Tra Công, nước mắt rưng rưng: “Chân Kiệt…”
Đại Tra Công nghĩ, nếu không vì nhóc tiểu thổ mạo kia đang khẩn trương núp trong bồn hoa nghe trộm, có lẽ thật sự hắn đã bị nước mắt của Bạch Nguyệt Quang dội đến mức đầu óc choáng váng, không biết đêm nay đêm nao.
Nhưng Đại Tra Công hôm nay đã không còn là Đại Tra Công ngày xưa nữa.
Đại Tra Công yêu Bạch Nguyệt Quang hai mươi năm, chỉ cần Bạch Nguyệt Quang liếc nhìn một cái là hắn đã vui mừng đến hồn bay phách lạc.
Nhưng tiểu thổ mạo ngốc nghếch kia mới gả vào Chân gia mấy tháng, sơn hào hải vị trong Chân gia đã biến thành bánh ngô hầm cá lớn.
Trước đây Đại Tra Công si ngốc yêu thanh phong ngọc lộ Bạch Nguyệt Quang, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn đưa tiểu thổ mạo đang lén lén lút lút trong bồn hoa kia đi ăn cải xào tôm sông.
Tôm sông đỏ rực thơm phưng phức nức mũi, ăn kèm với cải trắng giòn non ngọt rụm, có thể xì xụp ăn kèm hai bát bún tàu lớn.
Đại Tra Công nói với Bạch Nguyệt Quang: “Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng nghĩ nhiều quá. Mấy ngày nữa chờ bắt chuột ở Bạch gia xong, ta sẽ phái người đưa ngươi về.”
Nói xong, Đại Tra Công thả rèm giường xuống ngăn tầm mắt Bạch Nguyệt Quang lại rồi sải bước ra khỏi phòng, thuận tiện xách luôn Tiểu Mỹ Nhân đang co thành một cục trong bồn hoa.