Tiểu Mỹ Nhân và Đại Tra Công cùng uống say.
Hôm sau, sắc mặt Đại Tra Công tái mét: “Ngươi dám tống tình tống tiền ta?”
*Nguyên văn là 仙人跳, có nghĩa là trò tống tiền bằng cách giả vờ yêu đương lên giường, như mấy trò vờ làm gái mại dâm rồi lúc lên giường đột nhiên có một người đàn ông xông đến tự nhận mình là chồng cô gái đó, bắt người kia phải đưa tiền mới thả đi.
Tiểu Mỹ Nhân sợ đến mức bật khóc hu hu: “Không có mà hu hu…”
Đại Tra Công rất tức giận, nhưng hắn có tức giận cũng vô dụng.
Các trưởng lão trong gia tộc vây Đại Tra Công lại, tận tình khuyên nhủ: “Đàn ông Chân gia chúng ta coi trọng nhất là trinh tiết, nếu cháu đã thất thân thì sẽ không có lựa chọn khác đâu.”
Đại Tra Công đành bất đắc dĩ cưới Tiểu Mỹ Nhân.
Cả thôn Tiểu Mỹ Nhân đều trồng trọt đánh cá, Đại Tra Công ở trong thành rất không vừa lòng.
Nhưng mà hết cách rồi, càng là công tử trong gia đình giàu có thì càng coi trọng thanh danh.
Đêm tân hôn, Đại Tra Công nói một cách lạnh lùng: “Đừng tưởng rằng ngươi có được ta là có thể ngồi chắc chắn ở vị trí phu nhân Chân gia!”
Tiểu Mỹ Nhân bị doạ đến mức ngây ngốc, nâng vạt áo đựng đậu phộng và táo đỏ: “Vậy… Vậy chàng có muốn ăn không…”
Đại Tra Công nói: “Ta tuyệt đối sẽ không ăn cái thứ mà chỉ kẻ hạ đẳng mới ăn cùng với ngươi!”
Tiểu Mỹ Nhân oan ức vô cùng.
Đại Tra Công không chịu nổi dáng vẻ nhu nhược oan ức rưng rưng này của Tiểu Mỹ Nhân, nổi giận đùng đùng đẩy cửa bỏ đi.
Ở bên ngoài phòng, mười bảy mười tám lão đầu cùng trách cứ nhìn Đại Tra Công.
Đại Tra Công nói: “Lão tử có chuyện quan trọng, lẽ nào các ngài còn muốn thay cháu động phòng à? Vậy thì vào đi thôi, còn chờ gì nữa?”
Tiểu Mỹ Nhân đứng ở cửa, không dám tin mà nhìn phu quân của mình, nước mắt long lanh rưng rưng sắp rớt.
Nhưng mà Đại Tra Công vẫn đi tìm Bạch Nguyệt Quang của mình, nhẫn tâm để Tiểu Mỹ Nhân một mình trông phòng trong đêm tân hôn.
Tiểu Mỹ Nhân khóc đến nấc cụt, tự mình ăn một cân táo đỏ, nửa cân* đậu phộng, no đến mức cái bụng nhỏ cũng phồng lên.
*Cân này tính theo cân Trung Quốc, một cân bằng ½ kg
Đại Tra Công có một Bạch Nguyệt Quang, là một đoá danh hoa khuynh thế cao cao tại thượng.
Từ lúc mười tuổi Đại Tra Công bắt đầu cầu hôn, còn Bạch Nguyệt Quang thì từ khi tám tuổi bắt đầu cự tuyệt.
Mỗi lần Đại Tra Công cầu hôn, Bạch Nguyệt Quang đều sẽ nói: “Ta không muốn để ái tình thấp kém huỷ diệt tình cảm cao thượng giữa chúng ta.”
Tra Công không biết cái gì là ái tình thấp kém, cơ mà Bạch Nguyệt Quang đã nói đó là thấp kém thì nó không cao thượng.
Cái đêm tân hôn ấy, Tra Công tới tìm Bạch Nguyệt Quang, Bạch Nguyệt Quang lạnh lùng ném cho hắn một cuốn Đại Bi Chú, để hắn quỳ trên ván giặt quần áo đọc một đêm.
Ngày hôm sau Đại Tra Công về nhà, Tiểu Mỹ Nhân ngoan ngoãn khéo léo ngồi trước bàn ăn: “Tướng công, ăn cơm thôi.”
Đại Tra Công rất đói, nhưng hắn vẫn nói: “Ăn cơm với ngươi không thấy ngon miệng.”
Tiểu Mỹ Nhân oan ức cúi thấp đầu, yên lặng bắt đầu tự mình ăn.
Đại Tra Công cau mày: “Sao ngươi ăn nhiều thế?”
Tiểu Mỹ Nhân rất oan ức: “Em… Em… Em đói…”
Đại Tra Công hừ lạnh: “Tục nhân.”
Tiểu Mỹ Nhân kháng nghị: “Tiên nhân cũng phải ăn cơm mà!”
Đại Tra Công nhớ đến Bạch Nguyệt Quang, thong thả nói: “Ta thích tiên nhân, chỉ uống thanh phong ngọc lộ.”
Tiểu Mỹ Nhân nháy mắt mấy cái: “Mẹ em kể, nếu như hoa màu trong nhà không tốt để thu hoạch, cả nhà chúng em cũng phải uống gió Tây Bắc.”
Lúc còn bé trong nhà Tiểu Mỹ Nhân rất nghèo, gặp năm có nạn đói, cả nhà già trẻ cũng chỉ có thể uống cháo khoai lang ăn lá cây du mà sống.
Từ khi gả vào gia đình giàu có, rốt cuộc mỗi ngày Tiểu Mỹ Nhân cũng có thể ăn no, ngồi phịch trên giường mềm mà nấc cụt.
Chương 2.
Đại Tra Công tan làm về nhà, nhìn món đồ chơi nhỏ trắng trắng mềm mềm nằm một cục trên giường này. Hắn say khướt, nâng người dậy: “Quản gia, quản gia, sao trong phòng ta lại có một bé thỏ nhỏ chạy vào vậy?”
Tiểu Mỹ Nhân đập đập hai lần: “Không phải thỏ, là người! Là người!”
Đại Tra Công cau mày, chọc chọc cái bụng phình to của Tiểu Mỹ Nhân, nhỏ giọng lầm bầm: “Lại còn là một bé thỏ nhỏ đang mang thai.”
Tiểu Mỹ Nhân thẹn thùng che bụng, hôm nay trong phủ làm gà hầm nấm hương, mùi thơm phưng phức, nước hầm bóng nhẫy, chan với cơm ăn thực sự rất rất ngon. Cậu không để ý liền lén ăn luôn hai bát.
Tiểu Mỹ Nhân lôi kéo ống tay áo Đại Tra Công, khẩn trương mà nháy mắt: “Phu… Phu quân… Nên ngủ thôi…”
Đại Tra Công nhào tới, hung ác ngủ một giấc với Tiểu Mỹ Nhân.
Ngày hôm sau Đại Tra Công tinh thần phấn chấn ngồi bên giường, nhìn Tiểu Mỹ Nhân bị chà đạp đến thoi thóp, ăn chưa hết thòm thèm mà sờ cằm.
Ái tình thấp kém ăn cũng rất ngon.
Cái ngày bất ngờ ấy, Đại Tra Công uống say mèm, làm được một lần rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng đêm nay, Đại Tra Công như say như tỉnh, tinh lực rất vượng, Tiểu Mỹ Nhân bị bắt nạt đến muốn khóc cũng không khóc nổi, vừa ngủ cái là ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Mông cậu đau đau, chỗ đó cũng đau đau, ưỡn mông loạng choạng bước đi như một chú vịt nhỏ.
Đại Tra Công nghiêm mặt nói: “Ngươi là chính thất phu nhân của Chân Kiệt ta, đi phải ưỡn ngực ngẩng đầu, phải có khí độ.”
Tiểu Mỹ Nhân ngoan ngoãn ngẩng đầu ưỡn ngực, bụng nhỏ phẳng lì và vòng eo thon mảnh hấp dẫn chú ý của Đại Tra Công.
Đại Tra Công nhíu mày lại: Cái bụng kia sao không còn nữa?
Tiểu Mỹ Nhân không rõ tại sao, cúi đầu nhìn bụng mình rồi ngại ngùng xoa xoa, chỗ đó phát ra âm thanh ùng ục khi đói bụng.
Đại Tra Công nói: “Không phải lúc sáng ngươi mới uống một bát cháo tôm nõn ăn hai cái bánh nướng lớn sao?”
Tiểu Mỹ Nhân oan ức: “Em… Em không biết… Phu quân… Hu hu hu….”
Cậu thật sự oan, cậu cũng có muốn ùng ục vậy đâu… Cơ mà… Cơ mà cậu… Đói bụng quá….
Đại Tra Công nhìn vòng eo thon và cặp mông của Tiểu Mỹ Nhân, nghĩ thầm: Vậy cứ cho cậu ta ăn nhiều chút đi, mông càng tròn càng đáng yêu.
Chương 3.
Đại Tra Công sa vào ái tình thấp kém với Tiểu Mỹ Nhân, ban ngày cho Tiểu Mỹ Nhân ăn cơm, buổi tối thì ăn Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ăn JJ, bụng mỗi ngày đều phình to.
Bạch Nguyệt Quang bắt đầu khó chịu.
Bắt đầu từ lúc mười tuổi, mỗi ngày Đại Tra Công sẽ đến trước mặt y quẹt thẻ, dâng lễ vật tìm mọi cách để lấy lòng.
Nhưng mà từ lúc Đại Tra Công cưới cái đồ giun dế nhỏ đê tiện kia vào cửa là bắt đầu trở nên lười biếng hơn rất nhiều, đã ba ngày liên tục không đến.
Bạch Nguyệt Quang không vui.
Y không vui, thì sẽ muốn khiến cả thế giới cũng phải không vui cùng mình.
Nên Bạch Nguyệt Quang bị bệnh, bệnh rất nặng, lúc ăn điểm tâm hắt xì ba cái liên tục.
Tin tức truyền đến tai Đại Tra Công, Đại Tra Công lập tức ném bát cơm đang cùng ăn với Tiểu Mỹ Nhân, nhanh chóng đi nhìn Bạch Nguyệt Quang.
Tiểu Mỹ Nhân ngơ ngác mà cầm bát cơm, luống cuống gắp một đũa gà xào cay, bị sặc đến ứa nước mắt.
Hạ nhân trong phủ khinh thường nguýt một cái: “Mới được sủng ái có hai ngày đã cho rằng lão gia thật sự yêu ngươi à? Nghĩ gì đẹp quá nhỉ.”
Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu, nước mắt oan ức xuôi theo khuôn mặt trắng nõn nà rơi lộp bộp xuống bát cơm, đến gà xào cay cũng không ăn ngon nữa.
Bạch Nguyệt Quang bị bệnh ba ngày, Đại Tra Công ở bên đó ba ngày.
Trong ba ngày này, bọn hạ nhân nhìn ra địa vị trong nhà của Tiểu Mỹ Nhân, dồn dập lườm nguýt, đến thịt cũng không cho ăn.
Tiểu Mỹ Nhân uất ức đến mức nước mắt rưng rưng, chỉ có thể yên lặng ôm củ khoai nướng, gặm từng miếng từng miếng.
Đại Tra Công ở chỗ Bạch Nguyệt Quang tình thắm ý thiết khổ sở suốt ba ngày, đến tay nhỏ cũng không được sờ.
Hắn bắt đầu nhung nhớ Tiểu Mỹ Nhân quê mùa cục mịch trong nhà, tiểu thôn phu này tuy vừa tục vừa quê lại còn ham ăn, nhưng lại mềm mại trắng nõn trắng nà, đúng là rất thơm rất ngọt.
Đại Tra Công tình thâm nghĩa dài cáo biệt Bạch Nguyệt Quang, khi ra ngoài liền giục ngựa lao nhanh gấp gáp đi về, muốn ôm vợ nhỏ vào ngực gặm một miếng.
Vê đến nhà, Đại Tra Công vọt vào phòng ngủ, không có ai.
Vọt tới nhà ăn, không có ai.
Vọt đến nhà bếp, cũng không bắt được bé Tiểu Mỹ Nhân ham ăn kia.
Đại Tra Công cuống lên.
Nhóc chết tiệt cả ngày trừ ngủ thì ăn kia rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Rốt cuộc chạy đâu rồi!
Chương 4.
Đại Tra Công gấp đến mức xoay quanh, lúc này, một mùi thơm ngọt xông vào mũi, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng kêu yếu ớt của Tiểu Mỹ Nhân: “Tướng… Tướng công…”
Đại Tra Công ngẩng đầu lên.
Chàng vợ nhỏ quê mùa cục mịch của hắn đang ngồi trên đầu tường, gặm một củ khoai nướng vàng ruộm nóng hổi thơm phưng phức, gặm đến mức mặt mày bẩn thỉu.
Tiểu Mỹ Nhân rất sợ.
Đại Tra Công giáo huấn cậu, nói cậu không có phong phạm khí độ của phu nhân thế gia, có lỗi với hào môn đại viện Chân gia.
Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên đầu tường, sợ hãi co lại thành một cục, đối mặt với Đại Tra Công.
Mặt Đại Tra Công trầm xuống.
Tiểu Mỹ Nhân yếu ớt run run như bé chim ướt nhẹp đang khẽ run rẩy lông.
Đại Tra Công nhìn khoai nướng trong tay Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân nuốt nước miếng, khẩn trương cầm khoai nướng cắn một miếng lớn.
Đại Tra Công: “….”
Tiểu Mỹ Nhân phát sợ vì sắc mặt xanh mét của hắn, oan ức rưng rưng dùng hai tay dâng khoai nướng lên, khóc hu hu nói: “Còn dư lại đây… Hu hu… Đều cho chàng hết… Còn không được sao…”
Đại Tra Công muốn nghĩa chính ngôn từ nói mình không muốn ăn đồ ăn thô thiển như vậy.
Nhưng nhìn khoai nướng vàng ươm ruồm ruộm và Tiểu Mỹ Nhân trắng nõn trắng nà, Đại Tra Công lại nuốt nước miếng, nói một cách lạnh lùng: “Đi xuống.”
Cuối thu trời đẹp, vạn dặm không mây.
Đại Tra Công một miếng khoai nướng một Tiểu Mỹ Nhân, ăn no đến mức không thoải mái.
Đại Tra Công là một tra tra thuần tuý.
Hắn ăn sạch sành sanh Tiểu Mỹ Nhân, bắt nạt người ta oà khóc, còn cướp đi khoai nướng của Tiểu Mỹ Nhân.
Đêm khuya, trên giường.
Đại Tra Công say sưa gặm nửa miếng khoai nướng giành lấy từ trong miệng Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân nằm trên giường mê man ngủ, trong mộng oan ức rưng rưng khóc, lẩm bẩm: “Thịt… Hu hu… Ăn thịt… Nấm hương hầm gà chan cơm… Muốn… Muốn gà non… Mềm thật mềm… hu hu…”
Đại Tra Công mất hứng.
Hắn hao hết khí lực bắt nạt Tiểu Mỹ Nhân đến lên trời, tại sao trong mơ chàng vợ nhỏ này lại chỉ lo nghĩ đến nấm hương hầm gà chan cơm hả?
Đại Tra Công rất tức giận, toàn bộ Chân gia sợ đến run rẩy.
Đại Tra Công ra lệnh, sau này không được ai cho phu nhân ăn thịt, thịt gì cũng không được.
Tiểu Mỹ Nhân ngày ngày đối diện với súp cải thảo mà lấy nước mắt rửa mặt, hu hu hu uống nước canh và mò rau.
Đại Tra Công càng tức giận, bát súp cải thảo này là món ăn nổi tiếng, nước canh phải nhờ lão đầu bếp có tay nghề ba mươi năm trở lên mới hầm ra được.
Tiểu thổ mạo này sao lại không biết tốt xấu vậy chứ, chỉ biết có ăn thịt thôi, chỉ biết có ăn thịt thôi.
Tục chết đi được!