Tiểu Mỹ Nhân quê mùa cục mịch bị ba ngày ăn uống đơn giản làm cho váng đầu hoa mắt, lúc nhìn bắp thịt trên tay Đại Tra Công chỉ muốn ngoạm hai cái.
Đại Tra Công bị ánh mắt oan ức rưng rưng của cậu nhìn đến mức chột dạ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thịt mà ăn nhiều sẽ bất lợi cho gan thận. Em cứ ngoan ngoãn đi, mỗi ngày tướng công sẽ cho em ăn một bữa thịt, chịu không?”
Tiểu Mỹ Nhân nghĩ, rốt cuộc tướng công vẫn thương mình, không nỡ để mình chịu oan ức.
Tiểu Mỹ Nhân vui hẳn lên, đôi mắt sáng rỡ. Cậu ngoan ngoãn ôm lấy cổ Đại Tra Công, mềm nhũn treo trên người Đại Tra Công: “Có… Có thật không, em có thể ăn thịt ư!”
Đại Tra Công được lợi, nhướn mày: “Điều kiện tiên quyết là em phải nghe lời.”
Tiểu Mỹ Nhân dùng sức gật đầu: “Em cực – kỳ – nghe – lời – luôn!”
Tiểu Mỹ Nhân rất rất ngoan.
Bảo cậu đi đông cậu tuyệt đối không đi tây, bảo cậu nằm xuống cậu sẽ ngoan ngoãn ăn gà.
Đại Tra Công vui mừng vuốt ve bụng nhỏ đang phình lên của Tiểu Mỹ Nhân, trong lòng bỗng thấy sung sướng hơn nhiều.
Chàng vợ nhỏ mà hắn bị ép lấy về tuy quê mùa cục mịch lại còn ham ăn, thế nhưng… Thế nhưng nhìn kỹ một chút, người ấy da mềm thịt non, lại còn rất xinh xẻo.
Tiểu Mỹ Nhân ôm đùi gà lớn gặm đến mặt dính đầy dầu, đôi mắt long lanh phát sáng.
Đôi mắt Đại Tra Công cũng sáng xanh lập loè.
Tiểu Mỹ Nhân bị ánh mắt đói bụng của sói hoang nhìn đến mức run lẩy bẩy, vừa căng thẳng vừa tủi thân nhịn đau hiến tế đùi gà bự của mình: “Tướng công… Chàng… Chàng cũng muốn ăn ư…”
Đại Tra Công không ăn gà, hắn muốn ăn cái thứ trắng nõn nà và mềm mìn mịn.
Lúc này, hạ nhân lại chạy vào: “Lão gia lão gia, Bạch công tử đến rồi!”
Chương 6.
Đại Tra Công chật vật thu hồi ánh mắt tựa như sói đói của mình, đẩy Tiểu Mỹ Nhân rồi lao ra.
Hắn bị ái tình thấp kém làm choáng váng đầu óc, nên muốn ở cùng Bạch Nguyệt Quang cao cao tại thượng để yên tĩnh một chút.
Tiểu Mỹ Nhân luống cuống tay chân cầm đùi gà bự, nước mắt lạch tạch tuôn xuống.
Là… Là cậu đã làm gì sai ư…
Hay là đùi gà ăn không ngon…
Tiểu Mỹ Nhân rất khổ sở, khổ sở đến mức thịt cũng không còn thơm nữa.
Đại Tra Công đối xử với cậu tốt như vậy, Tiểu Mỹ Nhân tưởng cả đời này mình sẽ có thể ăn no nê, sung sướng như thế.
Nhưng mà Đại Tra Công yêu Bạch Nguyệt Quang, không yêu cậu.
Tiểu Mỹ Nhân uất ức bật khóc.
Đại Tra Công gặp được Bạch Nguyệt Quang tiều tuỵ.
Trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Nguyệt Quang đẫm nước mắt thống khổ.
Tim Đại Tra Công run lên: “Sao vậy?”
Bạch Nguyệt Quang trầm mặc rất lâu rồi mới nói bằng thanh âm buồn bã bi thương: “Chân Kiệt!”
Tim Đại Tra Công nát rồi: “Xảy ra chuyện gì?
Bạch Nguyệt Quang nghẹn ngào nói: “Trong nhà của ta… Trong nhà… Có rất nhiều con chuột… Rất nhiều….”
Đại Tra Công: “…..”
Chương 7.
Bạch Nguyệt Quang hoảng rồi.
Phản ứng của Đại Tra Công hoàn toàn khác so với tưởng tượng của y. Theo thiết lập của Đại Tra Công, hẳn lúc này hắn phải quỳ một chân xuống, chân thành mời y ở lại nhà chứ???
Bạch Nguyệt Quang là một người thanh cao, đời nào chịu được khuất nhục này. Y chật vật nghiêng đầu, nói: “Ta… Ta nghe nói đồng liêu của em trai của huynh đệ của thông gia của nhà mẹ đẻ thím Bảy của huynh có nuôi một con mèo, muốn…. Muốn mượn để dùng một lát…”
Rốt cuộc Đại Tra Công cũng hồi hồn, ngượng ngùng nói: “Nói gì vậy nói gì vậy, để ta phái người đến chỗ ngươi bắt chuột. Trước mắt mấy ngày này ngươi cứ ở lại chỗ ta đi.”
Toàn bộ Chân gia đều biết, lão gia đã si ngốc yêu Bạch Nguyệt Quang mười mấy năm, cuối cùng cũng giơ tay vén mây thấy trăng, nghênh đón người vào nhà mình.
Cả phủ vui mừng.
Chỉ có một mình Tiểu Mỹ Nhân tủi thân vùi trong nhà bếp, nước mắt lưng tròng gặm khoai nướng của mình, ăn đến mức mặt mũi dính đầy tro.
Bạch Nguyệt Quang ở lại Chân gia.
Y ôn nhu ấm áp nhã nhặn hữu lễ, một thân thanh quý.
Bọn hạ nhân trong phủ đều thích y, tranh nhau chen lấn bưng trà đưa cơm cho y, cũng chẳng ai quản Tiểu Mỹ Nhân nữa.
Chương 8.
Tiểu Mỹ Nhân ngơ ngác vùi mình trong đống củi ở sau bếp, ôm khoai nướng vào lòng, dần dần không nuốt được nữa.
Ngày xưa ở quê, gạo và mì rất quý giá, người nông dân phải dựa vào khoai lang mới vượt qua được đêm dài đằng đẵng trước ngày thu hoạch vụ thu.
Khi đó, Tiểu Mỹ Nhân cảm thấy khoai nướng ăn rất ngon, chẳng hề khó chịu.
Nhưng hôm nay cậu ngồi đây, trong căn nhà to lớn đẹp đẽ này, rốt cuộc lại không còn khẩu vị ăn uống.
Tiểu Mỹ Nhân mất mát cuộn thành một cục, khuôn mặt trắng nõn vùi sâu trong cánh tay.
Ngoài cửa sổ thật náo nhiệt.
Giữa trời không có trăng, nhưng Đại Tra Công lại cùng Bạch Nguyệt Quang thả đèn Khổng Minh, ánh sáng kia còn sáng hơn cả mặt trăng, rọi soi dòng nước mắt long lanh trên khuôn mặt người.
Tiểu Mỹ Nhân gặm khoai lang đã lạnh, uất ức bật khóc.
Cậu muốn về nhà, muốn quay về quê.
Nơi đó tuy rằng không có thịt ăn, nhưng cha mẹ và các anh sẽ cùng ăn khoai lang, cùng ngắm trăng với mình.
Gả đến Chân gia, không có gì tốt đẹp cả, chẳng có gì cả.
Đại Tra Công mất tập trung giơ cây đánh lửa, đương khi thất thần, suýt nữa hắn đã đốt luôn đèn Khổng Minh.
Bạch Nguyệt Quang sợ hãi: “Chân Kiệt, huynh đang làm gì thế?”
Đại Tra Công như vừa tỉnh chiêm bao, hắn ném cây đánh lửa cho hạ nhân, nói: “Ta hơi buồn ngủ rồi, ngày mai sẽ lại đây với ngươi.”
Lòng Đại Tra Công ngứa ngáy, một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong hắn. Hắn muốn bắt nạt chàng vợ nhỏ mềm mụp của mình mới dập tắt được nó.
Đại Tra Công không tìm được Tiểu Mỹ Nhân.
Phòng ngủ không, phòng ăn không, đến phòng bếp cũng không.
Đại Tra Công sắp phát điên, Tiểu Mỹ Nhân đang khoẻ mạnh, sao có thể nói không là không có được?
Hơn nửa đêm, Đại Tra Công gọi toàn bộ hạ nhân trong phủ dậy, kiểm tra toàn bộ xem phu nhân Chân gia đã đi chỗ nào rồi.
Không có, chỗ nào cũng không có.
Đại Tra Công đói bụng đến mức sôi ùng ục, nhưng mà Tiểu Mỹ Nhân – người có thể khiến hắn ăn no lại không biết đã đi đâu.
Lúc này hạ nhân chạy tới báo: “Lão gia! Lão gia! Của hồi môn của phu nhân cũng không thấy nữa!!”
Đại Tra Công không dám tin mà trợn to hai mắt.
Chương 9.
Nhà Tiểu Mỹ Nhân nghèo, bình thường một nhà già trẻ ăn uống phải rất tiết kiệm. Tiểu Mỹ Nhân gả vào danh môn nhà giàu, cha mẹ cậu không muốn của hồi môn của cậu quá mức khó coi, cả nhà bèn bớt ăn bớt mặc hơn nửa tháng, kiếm ra một xe khoai lang, lại cắn răng mua thêm một chiếc xe đẩy tay nho nhỏ làm của hồi môn đưa đến Chân gia.
Đại Tra Công không còn lời nào để nói với cái phần của hồi môn khó coi này. Chân gia có ba mươi chiếc xe ngựa, hai trăm mẫu ruộng đất, ai mà hiếm lạ cái xe khoai lang này chứ.
Vậy mà tên nhóc kia lại, lại dám mang của hồi môn bỏ trốn ư???
Trên đường đất nhỏ ngoài đồng, trời tối đen như mực, một Tiểu Mỹ Nhân đẩy một chiếc xe đẩy cầm tay nhỏ, vừa khóc vừa lảo đảo bước đi.
Ở phía sau cậu, một con ngựa cao lớn gầm thét xông đến, Đại Tra Công lập tức gào lên: “Em đã gả vào cửa Chân gia của ta thì chính là người nhà họ Chân ta, em còn muốn chạy đi đâu!”
Đại Tra Công thô bạo ngăn cản Tiểu Mỹ Nhân và xe đẩy nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân.
Viền mắt Tiểu Mỹ Nhân đỏ ưng ửng, nước mắt rưng rưng, bị Đại Tra Công dọa sợ đến mức liên tiếp lùi về sau, suýt nữa ngã vào ruộng ngô.
Đại Tra Công đột nhiên tiến đến, ôm Tiểu Mỹ Nhân vào lòng, siết lấy eo nhỏ của cậu ôm chặt vào ngực.
Tiểu Mỹ Nhân bị ghìm đến không thở nổi, dùng cả tay lẫn chân mà đấm đá khóc lóc.
Đại Tra Công nổi giận đùng đùng: “Một tiểu thổ mạo như em có thể gả làm chính thê cho Chân Kiệt ta, còn có gì không hài lòng nữa hả?”
Đại Tra Công quá dữ tợn, Tiểu Mỹ Nhân bị doạ đến mức vừa khóc vừa nấc, co rúm lại thành một cục nhỏ giọng khóc: “Chàng có muốn kết hôn với em đâu… Hu hu…. Em đi rồi… Chàng… Hức hức…. Chàng lại còn hài lòng hơn… Hu hu…..”
Đại Tra Công không biết làm sao, chỉ có thể ôm chàng vợ nhỏ của mình, trong đầu loạn tùng phèo hết cả lên, bèn lộn xộn rống lên: “Mặc kệ ta có muốn hay không, em đã là vợ của Chân Kiệt ta rồi thì phải thành thật ở lại cho ta!”
Tiểu Mỹ Nhân dùng sức giãy dụa: “Hu hu… Em không muốn làm vợ chàng nữa… Hu hu…”
Đại Tra Công sầu đến phình đầu, rống to: “Rốt cuộc em không hài lòng với ta ở điểm nào! Là ta không đủ anh tuấn hay ta còn chưa đủ giàu!”
Tiểu Mỹ Nhân sợ đến mức run rẩy, nức nở nghẹn ngào.
Cậu uất ức vô cùng.
Rõ ràng Đại Tra Công là tướng công của mình, nhưng lại để Bạch Nguyệt Quang ở trong lòng. Đại Tra Công sẽ thả đèn trời cùng Bạch Nguyệt Quang, nhưng lại ghét bỏ dáng vẻ ăn khoai nướng của cậu quá quê mùa, để mình hắn ăn thật nhiều khoai nướng.
Nước mắt của Tiểu Mỹ Nhân cứ như chuỗi trân châu đứt đoạn rơi xuống.
Đại Tra Công không biết làm sao, lúc ôm chặt vợ lúc lại buông ra.
Bỗng nhiên, một tiếng ùng ục ùng ục vang lên phá vỡ cục diện bế tắc.
Đại Tra Công và Tiểu Mỹ Nhân cùng nhìn về phía bụng nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân.
Đại Tra Công thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: “Em… Em đói bụng hả?”
Tiểu Mỹ Nhân mất mặt gật gật đầu.
Đại Tra Công nắm dây cương, đẩy xe đẩy nhỏ, nói: “Theo ta về ăn cơm, nhà bếp có làm đùi dê nướng đó.”
Tiểu Mỹ Nhân không hề muốn về nhà với Đại Tra Công chút nào, không chút nào hết.
Nhưng thật sự cậu rất đói, đói đến mức muốn cầm một củ khoai sống mà gặm.
Đại Tra Công… Đại Tra Công nói trong nhà hắn có đùi dê nướng*, nóng hôi hổi, nướng sem sém, quết thêm thì là và ớt bột.
Tiểu Mỹ Nhân nuốt nước miếng, ngoan ngoãn theo sau Đại Tra Công về nhà.
Chương 10.
Trong phòng bếp Chân gia chẳng những có đùi dê mà còn có cả cháo ngô hạt sen trứng hoa và đậu xanh ướp lạnh.
Đại Tra Công tước thịt dê thành từng miếng từng miếng, ghém thêm bánh nếp nướng* sém vàng thơm phưng phức, quết thêm tương ớt ngọt, thêm một chút lá húng quế.
Tiểu Mỹ Nhân là chính thê của Chân Kiệt hắn, dù có thích ăn thịt, còn ăn rất là nhiều đi chăng nữa thì cũng phải ăn thật đoan trang tao nhã, không thể tiếp tục bày ra dáng vẻ mặt mày dính đầy dầu mỡ tội nghiệp được.
Tiểu Mỹ Nhân đói sắp chết, mạnh mẽ ăn như hùm như sói.
May mà miệng cậu nhỏ, cổ họng cũng mảnh, nên tuy tướng ăn có hung mãnh thì cũng không ăn nhanh lắm.
Đại Tra Công pha một ấm Bích Loa Xuân hai lượng bạc một chỉ, bị Tiểu Mỹ Nhân xem như nước lạnh mà ừng ực ừng ực uống nửa ấm.
Đại Tra Công âm trầm mỉm cười: “Ăn ngon không?”
Tiểu Mỹ Nhân ợ một tiếng no nê, vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, mềm nhũn co quắp ngã xuống ghế tựa gỗ lê. Ánh mắt cậu vì mệt do ăn no mà hơi rời rạc, mất một hồi lâu mới thấy rõ mặt Đại Tra Công rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Đại Tra Công cười xấu xa tiến đến: “Vây thì đến lượt ta ăn.”
Trong lòng Tiểu Mỹ Nhân còn uất ức vì chuyện của Bạch Nguyệt Quang nên khóc hiu hiu muốn đẩy Đại Tra Công.
Một ép một đẩy, hai người quấn quýt lấy nhau một lát, trong mắt Tiểu Mỹ Nhân thoáng dâng lên nước mắt.
Tim Đại Tra Công run lên.
Tiểu Mỹ Nhân há há miệng, “Oẹ” một tiếng nôn đầy người Đại Tra Công.