Dung Thời mở thiết bị đầu cuối, ở phần thông tin cá nhân, tình trạng hôn nhân của hắn biến thành đã kết hôn - dự định kết hôn, đối tượng là Tống Du.
Đăng ký trong vòng nửa năm sẽ thuộc trạng thái dự định kết hôn, được coi là thời kỳ đính hôn hoặc thời kỳ hôn nhân nguội lạnh.
Thời điểm này mà ly hôn thì thủ tục đơn giản hơn so với chính thức ly hôn.
Cả hai nhìn màn hình, trầm mặc.
Tống Du vỗ vỗ bả vai Dung Thời rồi đứng dậy: "Cố gắng ly hôn trong vòng nửa năm thôi, bằng không có khả năng chúng ta chẳng ly hôn được vì không vượt qua bài kiểm tra, phạm tội đồng lõa."
Dung Thời: "..."
Đóng thiết bị đầu cuối, Dung Thời chỉ muốn yên tĩnh một mình, hắn mở cửa phòng ngủ ra, thế nhưng phía sau lại có cái đuôi nhỏ bám theo.
Hắn xoay người: "Sao cậu còn chưa về?"
Tống Du vịn khung cửa mỉm cười: "Đã kết hôn rồi thì dĩ nhiên phải ngủ cùng với nhau chứ."
Thấy Dung Thời một lời không hợp định đóng cửa, cậu bèn giơ tay ngăn cản, ý cười nhạt bớt: "Cuối tuần này bố trí một ngày ra ngoài dạo quanh với tôi đi, diễn kịch cần phải diễn cả vở."
"Không rảnh." Dung Thời lạnh nhạt bảo: "Cuối tuần này tôi về thăm nhà."
Trong nháy mắt Tống Du nhớ tới bé Thỏ Thỏ.
Lúc ấy hắn nói sẽ về thăm em trai.
Tống Du buông tay: "Đành chịu vậy, ai bảo em trai quan trọng hơn ông xã cơ chứ."
Dung Thời: "Ông xã của cậu là ai?"
Đang định thuận miệng đáp "anh", lời nói sắp rời khỏi miệng bị Tống Du mạnh mẽ nuốt trở về.
Dung Thời đóng cửa lại, thế giới rốt cuộc yên tĩnh.
Ngày mai là thứ bảy, hắn đã mua chiếc phi thuyền đầu tiên để trở về hành tinh mẹ.
Mở thiết bị đầu cuối, vốn định đăng nhập Star Wars, tuy nhiên nhớ tới tin tức kết hôn đang lan truyền, hắn bèn đóng thiết bị.
Cuối tuần nào cũng dành hai tiếng chơi với bé mèo, đây là hình thức giải trí duy nhất của hắn, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hơi chột dạ.
Trở về ký túc, Tống Du vào bếp rót một cốc nước đá rồi nốc cạn, lúc này cảm xúc cuồn cuộn mới lắng xuống.
"Anh, xong rồi sao?" Tần Lạc nghe thấy tiếng động bèn ló đầu ra từ phòng ngủ.
Tống Du búng tay, màn hình ảo phóng đại giữa không trung: "Bằng sự quyến rũ của anh đây thì làm gì có Alpha nào không thu phục được?"
Tần Lạc: "..." Hình như lời này có chỗ nào đó không đúng?
"Anh không tiết lộ thông tin cá nhân đấy chứ?" Tần Lạc nhìn chăm chú vào dòng trạng thái đã kết hôn, vừa bước tới vừa hỏi: "Liệu Dung Thời có biết anh thuộc dòng dõi hoàng gia không?"
"Thông tin đó là tuyệt mật, chỉ cần không tra được cơ sở dữ liệu mật thì ngay cả bạn đời cũng không biết."
Tống Du mở danh sách bạn bè, xem xét danh thiếp của Dung Thời rồi tích vào ô bạn đời trên thanh thông tin, một cửa sổ hiển thị tên tuổi, giới tính của hắn nhảy ra.
"Đêm nay ai tò mò sẽ biết, chắc chắn trong hai ngày tới số người nhắm vào chúng ta giảm bớt đi một nửa."
Tống Du tắt thiết bị đầu cuối, bước thẳng về phòng ngủ, cậu cần được Thỏ Thỏ an ủi ngay lập tức.
Tần Lạc: "Mới có một nửa thôi."
Tống Du: "Nếu làm cho họ tin tưởng chúng tôi yêu nhau thì chắc hẳn sẽ loại bỏ được nhiều hơn nữa, đáng tiếc bà xã của tôi chẳng chịu phối hợp."
Tần Lạc: "..." gọi bà xã nghe thật trơn tru.
Trước khi trở về phòng ngủ, Tần Lạc bỗng nhớ ra, trầm giọng nói: "Bên nhóm Hạt Dẻ theo dõi đưa tin tức, có đồ vật được rót vào sao Học Phủ."
Cánh tay đang mở cửa của Tống Du khựng lại: "Cụ thể là nơi nào?"
Tần Lạc: "Bệnh viện quân khu 88."
Ban đêm, ngoại trừ đám người trong quân đội thì ở học viện, rất nhiều thiết bị đầu cuối của sinh viên không ngừng cập nhật trạng thái của Dung Thời và Tống Du.
"Đờ mờ, kết hôn thật!"
Không biết group nào đăng một câu như thế.
Rất nhanh, mấy nhóm lớn và diễn đàn bùng nổ.
"Họ đến với nhau thật ư? Mẹ nó hai nam thần của tao kết hôn rồi?"
"Đêm nay có bao nhiêu là Omega thất tình, thật khiến người nhìn thương tâm người nghe gạt lệ, ha ha ha, cơ hội của chúng ta tới rồi! Các anh em hãy vùng lên! Nhất định chúng ta sẽ làm được!"
"Thật điên rồ, thế mà tao lại tin vào tình yêu bởi hai Alpha!"
"Tao muốn biết họ vượt qua kỳ mẫn cảm bằng cách nào? Tìm dịch vụ ư?"
"Còn lâu, nhìn cả hai là thấy họ đều có tính chiếm hữu rất mạnh, sao có thể cho phép đối phương tìm Omega cơ chứ?"
Hôm sau tới lớp, Tống Du ngồi trong phòng học xem diễn đàn, cười không ngừng được.
"Sao tôi chưa làm gì mà họ đã tin tưởng vào tình yêu thế nhỉ?"
Tần Lạc chống cằm, trừng đôi mắt cá chết: "Chậc, bổ não là bệnh."
Bên kia, Dung Thời dậy rất sớm, thế nhưng vì cơn bão vũ trụ mà phi thuyền không thể khởi hành đúng giờ.
Vốn dĩ có thể về hành tinh mẹ trước buổi trưa thì lại bị trì hoãn đến chiều muộn.
Dung Thời không về nhà mà tới thẳng nhà trẻ của Miên Miên.
Xe bay công cộng dừng ven đường, hắn đứng đó nhìn quanh rồi đi về phía tòa nhà màu sắc sặc sỡ cuối con đường.
Lúc sinh ra Miên Miên vốn đã yếu ớt, mất hai năm nuôi trong "dịch dinh dưỡng", tính thời gian sinh ra đã hơn sáu tuổi nhưng trông còn suy nhược hơn trẻ lên bốn.
Miên Miên được đón về nhà khi hắn mười bốn tuổi, bản thân chưa trưởng thành, cha và ba không có mặt, hắn muốn trông nom em trai thì lại chẳng học được, rơi vào đường cùng đành lựa chọn dịch vụ uỷ thác.
Độ sáng vừa phải, trên thảm cỏ trong nhà giữ trẻ bày rất nhiều đồ chơi, khắp nơi vang lên tiếng cười vui vẻ của lũ nhóc.
Dung Thời vòng qua bọn nhóc, đi về phía phòng học dành cho lớp nhỏ hơn.
Bước qua hành lang, bỗng nghe thấy tiếng tranh chấp, hắn bèn nhìn sang.
Ba thằng nhóc mặc áo đồng phục vây quanh Miên Miên, lời lẽ công kích, thậm chí còn đưa tay đẩy cậu bé.
"Mày nói dối, đồ xấu xa!"
"Cha mày đào ngũ, anh trai mày cũng không cần mày, lêu lêu lêu..."
"Cả ngày ôm thỏ, tao ghét nhất là thỏ! Đưa đây!"
"Đừng... đừng lấy thỏ của tớ."
Miên Miên vốn dĩ đang cúi đầu không hé răng, nhưng vừa thấy mấy thằng nhóc muốn cướp con thỏ của mình thì suýt sụp đổ trong nháy mắt.
"Hức, cha tớ không đào ngũ, ông ấy là người tốt." Miên Miên nghẹn ngào, vừa khóc vừa giữ chặt con thỏ trong lòng: "Không phải anh hai không cần tớ, anh ấy bảo đếm tới mười sẽ tới thăm tớ!"
"Nói dối! Sao Hằng xuống núi anh mày cũng chưa tới đâu, anh mày không cần mày!"
Lúc giằng co, con thỏ trong lòng tuột khỏi tay Miên Miên, cả người cậu bé bị kéo về phía trước.
Một bàn tay bỗng chặn ngang, đón lấy cậu bé.
Dung Thời ôm bánh bao nhỏ, cụp mắt nhìn mấy thằng nhóc hung hăng trên mặt đất: "Anh trai của Miên Miên đây, mấy đứa tìm anh mày à?"
Hắn trời sinh gương mặt lạnh lùng, lại ít cười, đặc biệt có thể hù người.
Ba thằng nhóc vừa trông thấy hắn tức khắc bị dọa tè ra quần.
Dung Thời chẳng bận tâm, nhặt con thỏ lên đặt vào lòng Miên Miên rồi ôm cậu bé tới phòng đăng ký.
"Anh hai?" Miên Miên ngẩn ngơ.
Vừa rồi bọn nhóc nói anh hai không tới, sao trong nháy mắt anh hai đã ở đây rồi?
Tay Dung Thời nhẹ nhàng cọ lên gương mặt cậu bé, hắn khẽ hỏi: "Bọn nhóc đó thường xuyên bắt nạt em à?"
Mãi sau Miên Miên mới phản ứng lại, cậu bé cuống quít dùng tay áo lau nước mắt, lắc đầu: "Không có, mấy bạn ấy đối với em rất tốt."
Rất tốt? Dung Thời chẳng tưởng tượng nổi hình ảnh kia.
Sau khi thông báo với phòng đăng ký, hắn mang bánh bao nhỏ về nhà.
Hành tinh mẹ là tinh cầu hạng ba, không có khu ổ chuột và đô thị sầm uất.
Nhà họ là căn nhà ba tầng bình thường với cây lựu trồng ở góc sân trước.
Khi cha còn sống ở đây, ông đã trồng rất nhiều hoa cỏ. Sau này chẳng có ai chăm sóc, tất cả đều sinh trưởng tự nhiên, hoàn toàn không nhận ra quang cảnh lúc trước.
Rời nhà gần một tháng, trong nhà chẳng có gì ăn, chỉ tìm được mấy túi dịch dinh dưỡng chưa kịp uống.
Sắp sáu giờ, Dung Thời sợ cậu bé đói, bèn cầm một túi dịch dinh dưỡng qua: "Uống lót bụng trước đã."
Miên Miên cẩn thận đặt con thỏ lên ghế, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn túi dịch dinh dưỡng: "Em thích uống cái này nhất!"
Dung Thời ngồi xổm trước mặt cậu bé: "Thật không?"
Hắn nhớ rõ thức ăn ở nhà giữ trẻ đâu có khó nuốt.
Miên Miên cười ngọt ngào, lộ chiếc răng sữa nhỏ, nhưng vừa uống được một ngụm thì biểu cảm bỗng vặn vẹo, thân mình run rẩy: "Ọe!"
Cố gắng nuốt xuống, Miên Miên chuẩn bị uống ngụm thứ ba thì túi dịch dinh dưỡng trong tay bị đoạt đi.
"Đừng uống nữa." Dung Thời mở thiết bị đầu cuối trong nhà chiếu phim hoạt hình cho cậu bé xem: "Anh đi mua đồ ăn, sẽ trở về nhanh thôi."
Tới huyền quan, lại phát hiện phía sau cái đuôi nhỏ cũng theo lại, cậu bé xoắn ngón tay, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Dung Thời: "Em cũng muốn đi hả?"
Miên Miên chậm rãi lắc đầu: "Em, ở nhà chờ anh."
Dung Thời buồn bực vuốt mái tóc ra phía sau, bàn tay to vớt lên, mang bánh bao nhỏ ra ngoài.
Gần nhà không có cửa hàng, Dung Thời nhanh chóng càn quét, mười phút sau, một tay bế nhóc con một tay xách túi thực phẩm đi về.
Món ăn hắn biết nấu không nhiều, chẳng qua vẫn ngon hơn dịch dinh dưỡng.
"Anh hai, khoai tây rửa xong rồi!" Miên Miên cuốn tay áo, đứng trên ghế nhỏ, rửa củ khoai tây to gấp mấy lần tay mình.
Dung Thời thái rau: "Ừ, em đặt lên đĩa đi."
Bỗng nghe thấy tiếng hô khẽ, hắn liếc sang rồi bước tới.
Bánh bao nhỏ vừa vặn ngã xuống, giống hệt con lười, dùng tứ chi bám chặt lấy chân hắn.
Khoai tây đã rửa và đĩa rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Tầm mắt Miên Miên nhìn theo củ khoai tây đang lăn lông lốc, nhỏ giọng giải thích: "Đĩa hơi xa, em với không tới."
Sợ chưa ăn no bụng đã đụng trái đụng phải, Dung Thời bèn ôm cậu bé ra phòng khách: "Nhịn một chút, sắp nấu xong rồi."
Thời gian cấp bách, Dung Thời dứt khoát hầm một nồi to, dù sao cũng vào tất trong bụng.
Mười lăm phút sau hắn bưng lên bàn, bánh bao nhỏ trên sô pha không biết lại đi đâu mất.
"Miên Miên?" Dung Thời tìm một vòng quanh phòng khách rồi vào phòng ngủ, cuối cùng hắn thấy cậu bé ngoài ban công, đang ngồi xổm cuộn mình lại trong góc.
Tiếng nghẹn ngào nức nở hệt mèo sơ sinh, nhỏ bé yếu ớt, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Chẳng hiểu vì sao hắn lại nhớ đến Tống Du đang ngồi trên lan can sân thượng vào buổi tối hôm ấy.
"Làm sao thế? Không thích ăn đồ anh nấu hả?" Dung Thời ngồi trước mặt, tay xoa đầu cậu bé.
Vật nhỏ bị dọa, liều mạng lau nước mắt, thút thít lắc đầu: "Không phải không thích."
Sau khi lên tiếng, Miên Miên cúi đầu, cánh tay ôm đầu gối run nhè nhẹ.
Dung Thời kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì hãy nói cho anh biết, anh là anh hai của em mà."
Tiếng nấc đứt quãng phía dưới truyền vào tai, vệt nước rơi xuống ống tay áo màu xanh thẫm.
"Em, cái gì cũng không..."
"Em muốn trưởng thành, giúp anh hai nhanh..."
"Đừng... đừng bỏ rơi em, em rất ngoan..."
Dung Thời lắng nghe cậu bé nói thật lâu, cho tới khi không còn nghe rõ mới ôm lấy cậu.
Mỗi ngày đều lo lắng sẽ mất đi, ở trước mặt hắn giả vờ nghe lời, yêu cầu gì cũng chẳng dám đề cập, không bao giờ làm nũng, để giữ lại ấn tượng tốt đẹp nhất.
Tất cả bởi vì không dễ dàng bị vứt bỏ.
Trước kia hắn chịu áp lực học tập, cha mất, ba mắc bệnh ép tới không thở nổi, chỉ một lòng muốn nuôi em trai, không để em trai bị đói, tìm nhà giữ trẻ tốt nhất, nhờ cậy bác sĩ giỏi nhất, lại hoàn toàn không cho cậu bé cảm giác an toàn.
Thật vất vả mới ổn định cảm xúc, thân thể Miên Miên vốn suy nhược, sau khi ăn xong thì phát sốt, ghé vào lòng Dung Thời mơ mơ màng màng khóc.
Đời trước, khi Miên Miên sắp thành niên sức khỏe vẫn kém, tới rất nhiều bệnh viện, thử rất nhiều phương pháp trị liệu đều không ăn thua.
Dung Thời đắp chăn cho cậu bé, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định liên lạc với Thiên Phàm.
Trên màn hình, Thiên Phàm đang ngồi đọc sách bên lò sưởi, tức giận hỏi: "Sao? Gọi điện cho tôi để bảo tôi chúc cậu tân xuân vui sướng à?"
Dung Thời: "..."
"Ây da, con lớn tướng rồi nhỉ?" Thiên Phàm buông quyển sách, ghé sát vào màn hình, vẫy vẫy tay với người bên cạnh: "Lão Tần, mau tới đây xem con trai Dung Thời này."
Dung Thời: "..."
Thấy mặt hắn cứng đờ, Thiên Phàm bị chọc cười: "Có chuyện gì?"
Dung Thời: "Ngày nghỉ mà làm phiền thầy thật không phải..."
Thiên Phàm: "Được rồi, bỏ qua mấy câu khách sáo đi, tôi chẳng so đo chuyện cậu kết hôn với Alpha, thế nhưng cậu cũng đừng bảo với tôi là cậu đã có đứa con lớn chừng này rồi nhé, làm người chút đi, để tôi sống lâu thêm mấy năm nữa có được không?"
"... Đây là em trai của em." Dung Thời nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu bé: "Em có chuyện muốn nhờ thầy giúp."
Ngắt cuộc gọi, Dung Thời cẩn thận đặt bánh bao đang ngủ say lên giường.
"01, mày canh giữ ở đây."
Thiết bị đầu cuối trên vòng tay tự động mở ra, 01 bay đến thiết bị đầu cuối ở cổ tay Miên Miên.
【Đã khởi động các chỉ số giám sát! Bảo đảm hạ sốt cho cậu chủ nhỏ~】
Dung Thời lặng lẽ rời khỏi phòng, tìm vali thu dọn quần áo, lúc này hắn mới phát hiện đồ của Miên Miên ít đến đáng thương.
Từ khi sinh ra, cứ cuối tuần Miên Miên mới được đón về nhà, thời gian sinh hoạt ở nơi này rất hạn chế.
Thậm chí Dung Thời không dám chắc, ở trong lòng Miên Miên, nơi này rốt cuộc tồn tại dưới dạng gì.
Trừ bỏ vài bộ quần áo cần phải gấp gọn thì toàn bộ đều là thuốc.
Hắn cũng chẳng có gì làm, bèn xem nhãn hiệu để phân loại thuốc.
Sắp thu dọn xong thì một chiếc lọ nhỏ khiến hắn chú ý.
Loại thuốc này do cha nhờ bạn của ông mua, có thể giảm bớt chứng bệnh của ba và Miên Miên.
Lọ nhỏ màu trắng thật bình thường, mặt trên ghi mỗi hướng dẫn liều lượng cần dùng, ngay cả tên gọi cũng không có, bên phải tờ nhãn dán in một biểu tượng rất nhỏ.
Hôm qua vừa mới trông thấy nên chỉ liếc mắt Dung Thời đã lập tức nhận ra.
"Bệnh viện quân khu 88..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT