Sớm hôm sau, Dung Thời nấu bữa sáng xong mới tới phòng Miên Miên.

Bánh bao nhỏ đầu tóc bù xù ngồi trên giường, cổ áo trễ xuống, lộ bờ vai ngọc xinh xắn.

Đôi mắt lim dim, đầu gật gù, suýt gục xuống chăn, tự dọa bản thân bừng tỉnh.

"Dậy sớm vậy?" Dung Thời cầm quần áo tới, ngồi xuống bên cạnh: "Bây giờ rời giường hay ngủ tiếp một lát nữa?"

Nửa đêm qua cậu bé mới hạ sốt, hiện tại khuôn mặt nhỏ còn đỏ rực.

"Rời giường." Miên Miên dụi dụi mắt, bò ra từ ổ chăn.

Bao nhiêu năm Dung Thời chưa mặc quần áo cho em trai, lại sợ mạnh tay, loay hoay tới nửa ngày, kết quả là mặc ngược.

Miên Miên: "Anh hai, để em tự mặc."

Dung Thời: "..."

Nhìn cậu bé mặc quần áo một cách vụng về, Dung Thời châm chước trong chốc lát rồi hỏi: "Em có muốn đi với anh không?"

Ánh mắt Miên Miên mờ mịt: "Đi đâu cơ?"

Dung Thời giải thích bằng những từ mà cậu bé có thể hiểu được: "Em muốn ở lại cùng bạn bè hay đi với anh đến ngôi trường mới?"

Miên Miên vừa xỏ được một tay vào áo, lộ nửa cái bụng tròn ngẩn ngơ trong vài giây, đôi mắt bỗng sáng ngời.

"Em có thể ở cùng với anh hai sao?"

Dung Thời lắc đầu: "Anh cũng đi học nên không thể ở bên em mỗi ngày, nhưng trường của chúng ta nằm cạnh nhau, có thể gặp mặt thường xuyên."

"Em muốn đi!" Miên Miên dùng cả tay và chân để đứng lên, bên ống tay áo chưa kịp xỏ treo lủng lẳng, khuôn mặt nhỏ cực kỳ phấn khích: "Em muốn ở cùng với anh hai!"

Tuy câu trả lời nằm trong dự kiến, nhưng Dung Thời vẫn bổ sung: "Nếu bây giờ đi thì em sẽ phải tách ra khỏi bạn bè của mình đấy."

"Em muốn anh hai!"

Miên Miên phấn khích nhảy từ đầu giường xuống cuối giường, không cẩn thận bị vướng vào chăn rồi vấp ngã, đầu úp xuống, mông vểnh lên. Cái đầu nhỏ hệt như quả tạ, nặng tới nửa ngày chẳng đứng dậy được.

Dung Thời: "..."

Hắn duỗi tay nâng cậu bé lên, trong đầu nảy ra bốn chữ - vui quá hóa buồn.

Bởi vì phải làm thủ tục nhập học cho Miên Miên nên hai người ăn sáng xong liền xuất phát.

Học viện Quân đội Trung ương ngoài khoa đại học nổi tiếng còn đào tạo theo dây chuyền từ trình độ mầm non cho tới trung học.

Đối tượng thường là con của giáo viên giảng dạy ở sao Học Phủ, hoặc con cháu sĩ quan quân đội và gia đình quý tộc quyền cao chức trọng.

Còn con cháu dân thường hầu hết đã hoàn thành chương trình phổ thông ở hành tinh mẹ, bởi vừa dễ trông nom, vừa tránh phải chịu áp lực lớn về mặt kinh tế.

Trường hợp mang cả em trai đi học giống Dung Thời hầu như không tồn tại.

Ba giờ chiều, Dung Thời tới khoa mầm non trường quân đội, một Omega có khuôn mặt thanh tú, đeo cặp kính mắt tròn đang đứng chờ trước cổng.

Vừa trông thấy họ, Omega bước lên nghênh đón.

Từ Phong: "Dung Thời phải không? Tôi là Từ Phong - trưởng khoa mầm non."

Dung Thời gật đầu chào: "Thầy Từ, đây là em trai Miên Miên của tôi, sau này nhờ thầy chăm sóc."

Miên Miên hơi sợ người lạ, nhưng bởi vì có mặt anh trai nên lá gan phình to hơn bình thường chút ít.

Thấy Từ Phong cong mắt nhìn sang, cậu bé rụt rè: "Em chào thầy ạ!"

Trái tim Từ Phong nhũn ra, nụ cười trên mặt không ngừng nở rộ.

Ông đón hai người vào, vừa đi vừa giới thiệu tình hình trường học cho Dung Thời biết.

Trước giờ Miên Miên chưa từng thấy ngôi trường nào lớn như vậy, nhìn không thấy điểm cuối, cậu bé cẩn thận giật nhẹ áo Dung Thời, khẽ cảm thán: "Anh hai, nơi này đẹp quá!"

Gió thổi mạnh, Dung Thời bèn đội mũ lên giúp cậu: "Thích không?"

Miên Miên xoắn tay, thấp thỏm: "Chúng ta có đủ tiền chứ?"

Ngôi trường rộng lớn và hiện đại như vậy, nhất định rất đắt.

Cha và ba đều không có ở đây, nhà mình quá nghèo.

Từ Phong đi bên cạnh, nghe thấy thì bật cười: "Đừng lo lắng, bởi anh trai của em rất giỏi, thế nên em đi học ở đây sẽ chẳng tốn xu nào."

Chẳng tốn xu nào? Nghĩa là không phải trả tiền ư?

Miên Miên ngẫm nghĩ, tức khắc phấn chấn: "Em thích nơi này!"

Dung Thời xoa đầu cậu bé: "..."

Rất muốn nói cho nhóc con đáng thương rằng nhà mình không nghèo tới mức chẳng đóng nổi học phí.

Ký túc trong khu mầm non là phòng ở dành cho hai người, có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc trẻ nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, ngoài ra còn bố trí các thiết bị công nghệ cao nhằm đảm bảo an toàn cho trẻ nhỏ một cách tuyệt đối.

Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, sợ Miên Miên mới đến chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh mới, Dung Thời bèn ôm bánh bao về khu đại học, quyết định sáng mai lại đưa bé sang.

Không ngờ một đường từ cổng về đến ký túc khiến cho toàn trường chấn động.

Sinh viên rảnh rỗi tụ tập trên diễn đàn thảo luận với khí thế ngất trời, tất cả đều suy đoán xem bánh bao rất giống Dung Thời này là ai.

"Mạnh dạn đoán đó là con riêng."

"Mẹ nó thiểu năng trí tuệ à, Dung Thời mới bao nhiêu tuổi mà con trai đã lớn vậy á."

"Không làm chuyện người khác không ngờ tới mà hắn vẫn còn là Dung Thời sao?"

"Vừa kết hôn đã bế về một đứa bé, khiến người ta không nghi ngờ rất khó [Đầu chó]."

"Bánh bao này có bán chăng, bao nhiêu tiền một cân?"

"@Nữ thần Tống, ông xã của cậu gọi cậu tới nhận con trai kìa."

Mặc dù nói hầu hết đều tỏ vẻ dùng đầu ngón chân cũng biết đó không phải con riêng, tuy miệng bảo không nhưng thân thể lại cực thành thật, mọi người vẫn nhiệt tình thảo luận về đứa con riêng này.

-

Trong ký túc xá, Dung Thời biến 01 thành công cụ kiểm tra định kỳ, đo lường các chỉ tiêu sức khỏe của Miên Miên.

Theo kết quả biểu thị, ngoại trừ sức đề kháng kém do cơ thể bẩm sinh yếu ớt thì không có gì khác thường.

Nhớ tới đời trước, Dung Thời hỏi: "Tuyến thể thì sao?"

【Tuyến thể trẻ nhỏ chưa hoàn toàn phát dục, thường thì các chỉ tiêu không ổn định, phải kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, cần tải thêm cơ sở dữ liệu về chất dẫn dụ của trẻ nhỏ.】

01 là chiến giáp nên công năng kiểm tra đo lường chỉ là phụ trợ.

Cơ sở dữ liệu chuyên ngành như thế không phổ biến, để tải được chẳng phải chuyện dễ dàng.

Muốn kiểm tra đo lường toàn diện cần phải tìm các dịch vụ chuyên nghiệp.

Thật ra tìm được mấy tổ chức có dịch vụ như vậy không khó, nhưng mấu chốt là không được an toàn.

-

Trong khu ký túc khác, Lục Minh và Lục Hữu Khải lại cãi cọ một trận.

Đầu Trương Nghị đang băng bó, hắn trốn trong phòng ngủ không dám thò ra.

Trước khi ngắt liên lạc, Lục Hữu Khải nặng nề bảo: "Tình hình hiện giờ đã khác, không cần phải lấy lòng Tống Du nữa, ngày kia quân đoàn số 7 có nhiệm vụ khai phá tinh cầu hoang, tao sẽ tìm cách lấy cho mày một vị trí, đừng có làm tao thất vọng."

Quân đoàn số 7 đi khai phá tinh cầu hoang ư? Lục Minh thầm than.

Đây chẳng phải là điều mà Tưởng Tinh Trạch muốn sao? Đáng tiếc lại bị xử phạt, cấm ra ngoài làm nhiệm vụ.

Công trạng chẳng ai ngại nhiều, Lục Minh lập tức đồng ý.

Chờ hai người ngắt liên lạc, Trương Nghị mới dựa tường bước tới.

Hôm đó não hắn bị chấn động, bây giờ đi đường cứ như ngồi trên thuyền.

"Không cần phải lấy lòng Tống Du nữa ư?" Hắn không giấu được vui vẻ trong giọng nói: "Tức là có thể rảnh tay đối phó với Dung Thời à?"

Lục Minh cân nhắc câu nói của cha hắn, cười khẩy: "Gia thế của Tống Du càng lớn thì kết hôn đồng tính càng phải chịu ảnh hưởng nặng nề, cha tôi đã nói vậy thì hẳn cậu ta chẳng còn giá trị lợi dụng nữa."

Trương Nghị chịu đựng triệu chứng say sóng, vốn định cười khẩy thật ngầu, nhưng trên thực tế trông bộ mặt càng dữ tợn: "Dung Thời đối với Tống Du đúng là chân ái, vì nó mà vội vã kết hôn như thế, thật ngu ngốc!"

Những khoá trước có chủ tịch nào mà không nở mày nở mặt cơ chứ? Đến lượt Dung Thời thì danh từ này lại trở thành trò khôi hài lớn.

Lục Minh lấy một chai rượu vang đỏ trên quầy: "Có phải chân ái hay không không biết, nhưng đúng là ngu ngốc thật."

"Tống Du đánh em trước mặt bao nhiêu người, em không nuốt trôi cục tức này được!" Trương Nghị đỡ bàn đi qua, càng nghĩ càng bực bội.

Đau là một chuyện, điều khiến hắn khó chịu chính là ánh mắt những người đó khi nhìn về phía hắn.

Lục Minh lắc ly rượu, chợt nhớ ra: "Đối phó cậu ta thì đơn giản, chẳng qua không thú vị gì hết, đập một trận chỉ ngang với gãi ngứa, kể từ khi Dung Thời nói hãy tới gặp..."

Đôi mắt Trương Nghị sáng lên: "Ý của anh là?"

Lục Minh cười: "Không phải có sẵn con dao đó sao?"

-

Buổi tối cùng ngày, Miên Miên ngồi trên sô pha, ôm đĩa lớn chứa đầy trái cây xắt miếng, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình.

Dung Thời ngồi bên cạnh, điều tra tin tức liên quan tới bệnh viện.

Tin tức về Bệnh viện quân khu 88 trên mạng không nhiều lắm.

Hệ thống trường học ở sao Học Phủ được bố trí trang thiết bị và đội ngũ y tế hiện đại, mắc bệnh nhẹ căn bản không cần phải tới bệnh viện.

Dung Thời: "Có thể tra ra hồ sơ bệnh án của Lâm Mạt và Lâm Đang không?"

【Chỉ tra được thông tin đăng ký và các hạng mục khám sức khỏe định kỳ thôi.】

Đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ không hợp logic.

Dung Thời biết có vài tổ chức bí mật ghi chép bằng chữ viết tay để tránh bị điều tra qua mạng.

Nhưng bệnh viện này không thuộc về bất cứ tổ chức bí mật nào, nếu ghi chép lại các ca bệnh bằng cách đó thì tức là nó không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hắn lấy chiếc lọ nhỏ từ trong túi ra, thuốc bên trong còn một nửa.

Ngoài việc điều tra bệnh viện thì thành phần dược phẩm trong viên thuốc cũng cần phải được phân tích sớm.

Chẳng qua tìm ai phân tích mới là vấn đề, Dung Thời suy nghĩ rất lâu, cuối cùng phát hiện chỉ có bé mèo đáng tin cậy, ít nhất đối phương không làm hại hắn.

Xem ra vẫn phải gặp mặt.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Dung Thời định mặc kệ, Miên Miên lại vội vàng đặt đĩa trái cây sang bên cạnh, tụt khỏi ghế sô pha rồi chạy ra.

"Anh hai, để em mở cửa, anh đang bận."

Dung Thời: "..."

"Chậm chạp vậy?" Cửa mở ra, Tống Du chẳng thấy người đâu, đến khi cúi xuống nhìn thì vui vẻ: "Sao chủ tịch Dung lại biến thành bé con thế này?"

"A, anh đẹp trai, em là Miên Miên." Hóa ra là người quen, trong lòng Miên Miên bớt đi không ít thấp thỏm: "Mời anh vào..."

Còn chưa nói xong, cậu bé bị nhấc bổng lên.

Tống Du ôm cậu bé, tiện tay đóng cửa lại, ghé vào cậu để ngửi rồi cười khẽ: "Bé Thỏ Thỏ thơm mùi sữa, muốn cắn một miếng quá đi."

Miên Miên: "Nha, không ăn được đâu."

Chưa kịp ngửi xong, bánh bao trong lòng Tống Du đã bị đoạt đi.

Dung Thời lạnh lùng xoa tóc Miên Miên, cứ như muốn lau sạch bụi bẩn.

"Cậu tới đây làm gì?"

Tống Du: "Bao nhiêu người trên diễn đàn bảo tôi tới nhận con mà, chẳng nhẽ tôi không được tới xem à? Nhỡ tôi bị cắm sừng thì sao?"

Dung Thời: "..."

Để Miên Miên tự ăn trái cây xem TV, hai người thì ngồi trước quầy bar.

Tống Du bóc quả cam, thuận miệng bảo: "Quân hàm Lâm Phong bị từ chối phê duyệt rồi, có khả năng sẽ làm phiền, thời gian này anh nhớ lưu ý một chút."

Dung Thời cướp lấy nửa quả: "Người ra tay không phải là tôi thì tại sao tôi phải lưu ý cơ chứ?"

Tống Du cười nhạo: "Anh với tôi vợ chồng như một, còn phân biệt làm gì?"

Dung Thời suýt bị sặc: "..." Vợ chồng như một?

Sáng sớm hôm sau, đưa Miên Miên tới khu mầm non xong Dung Thời mới đến lớp.

Thời điểm bước vào phòng học, không thể tránh khỏi ánh mắt soi mói của mọi người, chẳng qua uy nghiêm chủ tịch còn đó, rốt cuộc không một ai dám vọt tới trước mặt hắn chất vấn về cậu bé con.

Tiết thứ nhất là lý luận quân sự, sau khi thầy giáo bước vào phòng thì câu hỏi đầu tiên chính là: "Dung Thời, vợ tôi bảo tôi hỏi em một câu, đó là con riêng của em thật sao?"

Những người khác: "..." Thầy giáo uy vũ!

Dung Thời: "..."

Thầy giáo: "Vợ tôi nói nếu đúng thì sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa."

Dung Thời: "..."

Cả phòng ồ lên.

"Thưa thầy, đó là con trai của em và Dung Thời." Tống Du vươn tay đặt lên vai Dung Thời, lười biếng cười: "Đúng không bà xã?"

Cả phòng cười điên khùng.

Không hổ là nữ thần Tống, vậy cũng dám nói.

Dung Thời quay đầu sang nhìn cậu, lạnh nhạt bảo: "Mang thai con mười tháng, em đã vất vả rồi."

Tống Du: "..."

Mọi người: "..."

Vẫn là chủ tịch dám cợt nhả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play