Ngày thứ hai, Lý Hoa Đinh đứng ngồi không yên trong văn phòng.

Hôm qua sau khi thông báo ông ta biết sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà phía trên ép căng quá!

Nghe tiếng gõ cửa, ông ta run lên, vội vàng mở cửa.

Thấy Thiên Phàm đến, ông ta bèn kéo vào.

Lý Hoa Đinh: "Hiện giờ bên ngoài thế nào?"

"Còn thế nào nữa, sinh viên rất kích động, hô hào muốn bãi khóa." Thiên Phàm thản nhiên bảo: "Việc này không thể trách tụi nhỏ được, thầy làm việc quá xúc động."

Vừa nghe trách móc, Lý Hoa Đinh tức hộc máu: "Tôi biết phải làm sao? Bên trên hạ chiếu chỉ tôi có thể không nghe theo ư?"

Thế mà coi mấy lời nói của sĩ quan quân đội thành chiếu chỉ? Thiên Phàm cảm thấy thật nực cười.

"Phải làm sao bây giờ?"

Lý Hoa Đinh chắp tay sau lưng, bực bội đi qua đi lại.

"Trước tiên phải xoa dịu, nếu thật sự không được..." ánh mắt ông ta bỗng trở nên hung ác: "Vậy chiếu theo vi phạm nội quy trường học, xử phạt tập thể!"

Thiên Phàm nhìn ông ta trong ba giây đồng hồ, ánh mắt dần dần lạnh lùng, đang định lên tiếng thì thiết bị đầu cuối của đối phương vang lên.

Lại là nhân vật tai to mặt lớn bên quân đội, ông ta hoảng loạn vội vàng lau lớp mồ hôi vã ra trên trán và hai lòng bàn tay.

Vừa nhận cuộc gọi thì bị người trên màn hình chửi bới một thôi một hồi.

"Lập tức rút thông báo lại! Đăng thư tạ lỗi, tuyên bố nhà trường không can thiệp vào chuyện này nữa." Người trên màn hình vẻ mặt nghiêm túc, một dải lụa rủ xuống từ trên vai phải bộ quân phục đại biểu cho thân phận trung tướng: "Ông còn tiếp tục làm bậy thì tôi chẳng cứu nổi ông đâu!"

Lý Hoa Đinh xám mặt, hoảng loạn giơ tay phân trần: "Nhưng, chính Lâm... nếu rút lại, tôi biết phải nói với người ta thế nào?"

"Vậy ông cảm thấy đắc tội Lâm gia hay Tần gia tốt hơn?"

Đồng tử Lý Hoa Đinh lung lay: "Tần... Tần gia ư?"

-

Dung Thời rời nhà ăn, bước xuống tầng dưới thì gặp Tưởng Tinh Trạch đang đi lên.

Hắn ung dung lướt, phớt lờ tên kia một cách tuyệt đối.

Lúc ngang qua nhau, Tưởng Tinh Trạch cười nhạo: "Muốn đấu với tao hả? Mày còn non lắm."

Dung Thời vẫn nhìn về phía trước, hờ hững bảo: "Tôi chưa bao giờ coi anh là đối thủ cả, quá yếu."

"Mày...!"

Tưởng Tinh Trạch định nổi cơn điên thì chợt thấy một nhóm sinh viên từ nhà ăn đi ra, bèn kìm nén lại.

-

Tại trụ sở quân đội, Lâm Phong đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến khai thác tinh cầu hoang sắp tới.

Vừa trở lại văn phòng thì thấy phụ tá hốt hoảng chạy tới.

"Thượng tá, quân... quân hàm của ngài bị từ chối phê duyệt rồi!"

Tay Lâm Phong đang lau mồ hôi khựng lại: "Không thể nào."

"Là sự thật." Phụ tá đưa công văn tới trước mặt hắn: "Mới sáng nay thôi, mất... mất một phiếu không đồng ý của vị Tần gia kia."

Lâm Phong giật lấy công văn, ánh mắt hoảng hốt đến mức thiếu chút nữa không nhìn rõ chữ.

Quá trình phê duyệt quân hàm của hắn đã kéo dài gần hai năm, thật vất vả mới chạy chọt được, còn đúng một cánh cửa cuối cùng nữa thôi, chỉ cần ba thống soái không ai phản đối thì việc này ắt xong.

Tuy nói lập trường chính trị Lâm gia và Tần gia bất đồng, nhưng nước giếng không phạm nước sông, vậy vì sao lại đột nhiên giở trò như thế?

Hắn cầm công văn nôn nóng đi tìm thủ trưởng của mình, Trương Đức Minh - tổng chỉ huy quân đoàn số 7.

Lúc bước vào văn phòng, đối phương vừa ngắt cuộc gọi, trông thấy hắn thì lập tức lên tiếng: "Cậu tới đúng lúc."

Lâm Phong ngồi xuống, biểu cảm nghiêm nghị: "Sao lại thế, bên kia muốn ra tay ư?"

"Phải, mà cũng không phải." Sắc mặt Trương Đức Minh sâu xa: "Sau này cậu đừng quản chuyện ở Học viện quân đội nữa."

"Học viện quân đội?" Lâm Phong cau mày nghĩ ngợi: "Liên quan tới Dung Thời sao?"

Nhắc tới, Trương Đức Minh bèn lộ vẻ châm chọc: "Học trò của cậu có bản lĩnh thật đấy, vì đối phó Dung Thời mà dám xuống tay với nhị vương tử, ây da, bây giờ thì người ta bắt cậu khai đao cho hả giận!"

Lông mày Lâm Phong cau chặt: "Xét tình cảnh hiện tại của nhị vương tử, trước kia hắn cũng không dám tùy tiện động vào, bây giờ lại càng không thể, vậy sao..."

"Nhưng sự thật là thế!" Trương Đức Minh đứng trước cửa sổ, lưng hạ thấp: "Hoàn cảnh khó khăn cỡ nào thì cậu ta vẫn là vương tử, sao có thể để mặc kẻ khác trèo đầu cưỡi cổ được? Về chuyện này cậu quá sơ suất rồi!"

Đầu Lâm Phong kêu ong ong, hiện giờ vẫn cảm thấy khó tin. Hắn tốn bao công sức, phí không ít thời gian, mắt thấy sắp được thăng chức thiếu tướng tới nơi, thế mà lại bị loại ở cánh cửa cuối cùng chỉ vì một chuyện vặt vãnh.

Trương Đức Minh: "Tôi nghe nói, tối hôm qua nhị vương tử đích thân liên lạc với Tần Trì, ra mặt cho bạn trai cậu ta."

Ánh mắt Lâm Phong sắc bén: "Ra mặt cho bạn trai hay chỉ là mượn cớ?"

Trương Đức Minh xoay người, mắt đối diện hắn: "Chỉ cần hôm nay cậu ta đăng ký kết hôn thì đối với chúng ta mà nói, do nguyên nhân nào cũng giống nhau."

-

Tưởng Tinh Trạch – người được cả trường thảo luận đang vùi mình trong ký túc xá thu xếp đồ đạc.

Còn tiếp tục ầm ĩ thì nhất định Lý Hoa Đinh sẽ có hành động tiếp theo, dù gì hắn cũng sắp ra tiền tuyến rồi, lúc trở về sóng gió đã qua.

Nhưng không chờ được quyết định xử phạt đám sinh viên mà ngược lại thấy thông báo huỷ bỏ và thư tạ lỗi.

Tưởng Tinh Trạch đứng bật dậy, xác nhận rất nhiều lần mới run rẩy gọi cho Lâm Phong.

Hồi lâu bên kia mới bắt máy.

"Thượng tá, Lý Hoa Đinh đã rút thông báo về, rốt cuộc..."

Hắn chưa nói xong thì bị Lâm Phong ngắt lời, sắc mặt còn khó coi hơn hắn.

"Đủ rồi! Chuyện này dừng ở đây! Cậu đừng trêu chọc bọn họ nữa."

Tưởng Tinh Trạch cảm thấy không đúng, vội vã hỏi: "Nhưng nếu bị xử phạt thì lần này đi tinh cầu hoang..."

"Cậu còn vọng tưởng nhặt công trạng à?" Lâm Phong cười khẩy: "Chỉ vì cậu phá đám mà con mẹ nó quân hàm của tôi không được phê duyệt kia kìa!"

Đồng tử Tưởng Tinh Trạch co rụt, sắc mặt tái nhợt: "Sao có thể..."

Lâm Phong mất hết kiên nhẫn: "Nhân đây tôi nói cho rõ, cậu an phận chút thì chúng ta duy trì ghép cặp, không an phận thì cút xéo cho tôi!"

Màn hình ảo trước mắt đen xì, cửa sổ biến mất trong tích tắc.

Tưởng Tinh Trạch ngã ngồi trên ghế, nửa ngày vẫn còn thất thần.

Không có khả năng! Dung Thời lấy đâu ra chỗ dựa lớn như vậy? Nhất định chỉ là trùng hợp thôi!

Đọc thư tạ lỗi của Lý Hoa Đinh, sinh viên toàn trường cứ như ăn tết, một đám ló đầu ra ngoài cửa sổ hoan hô, còn hô to "Đế Quốc vạn tuế".

"Ngu ngốc là bệnh." Tần Lạc vô cùng hả hê, cậu liếc nhìn thiết bị đầu cuối rồi quay sang bảo Tống Du: "Đã tản động cơ ra ngoài."

Tống Du quay bút, nhìn bài tập vật lý trước mắt, thuận miệng nói: "Đừng lộ liễu quá, mặt khác duy trì bất động."

"Điều đó thì em biết!" Tần Lạc cười hì hì: "Chắc chắn họ sẽ há hốc mồm, hận không thể xác nhận chuyện này ngay lập tức."

Tống Du nghiêng đầu nhìn thú bông Thỏ Thỏ đặt ở đầu giường, ngẩn người.

Lát sau, cậu khẽ cười: "Ngày mùng một tháng tư, đến lúc phải kết hôn rồi."

-

Trong phòng khách, hàng chục màn hình ảo được dựng từ xa tới gần, Dung Thời đi xuyên qua, tay nhấp nhẹ, tấm ảnh chụp một bệnh viện xuất hiện trước mặt.

Một khối kim loại hình cầu đang ôm hòn đá năng lượng lớn chừng quả bóng bàn, vừa liếm vừa nói: "Gần đây năng lượng sung túc, tôi đã tiến hành theo dõi trong phạm vi bán kính năm mươi kilômét trong vòng nửa năm thì phát hiện Lâm Mạt và Lâm Đang đều tới bệnh viện chuyên dành cho Omega. Trước lễ khai giảng đón tân sinh viên nửa tháng, họ cũng từng đến đó một lần."

Trên tấm ảnh là một bệnh viện rất bình thường, chắc hẳn liên quan tới công việc chuyên phục vụ Omega nên bức tường kim loại bao xung quanh bệnh viện có màu xanh lam, trên cùng là hàng chữ "Bệnh viện quân khu trung ương Đế Quốc 88".

Tầm mắt Dung Thời dừng ở biểu tượng trước hàng chữ.

Kiếp trước hắn chưa từng tới bệnh viện này, thế nhưng biểu tượng kia lại quen mắt một cách kỳ lạ, cứ như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

"Mày nhìn thấy tấm biển này bao giờ chưa?"

01 lắc lư bay qua: "Tôi từng  nhìn thấy qua vô số lần sàng lọc tư liệu giám sát."

Dung Thời: "Trước đó thì sao?"

01 tốn hai giây tự kiểm tra bộ nhớ: "Chưa từng thấy."

01 tới tay Dung Thời khi hắn ba mươi hai tuổi, nó sẽ tự động theo dõi và thu âm, chỉ cần thứ hắn gặp qua thì đều được lưu trữ.

Nếu hắn từng nhìn thấy biểu tượng này, vậy phải trước thời điểm hắn ba mươi hai tuổi.

Bố trí thời gian tới bệnh viện đó xem sao.

Bỗng có tiếng đập cửa, Dung Thời bèn đi ra, tiện tay búng một cái, màn hình ảo biến mất.

Mở cửa, gương mặt đẹp trai của Tống Du xuất hiện ngay trước mắt.

Vừa lúc có một đám sinh viên vội vã bước qua hành lang, Tống Du cười chào hỏi: "Mẹ già, chào buổi trưa nha~"

Đám sinh viên bị dọa giật thót, đỉnh đầu tê dại: "..." Đây là phương thức chào hỏi từ cõi âm phủ hay gì?

Dung Thời: "..." ngứa tay.

Tống Du đi vào, đang định nói chuyện thì thoáng thấy thứ gì đó màu lam lóe lên sau ghế sô pha, khiến cậu không khỏi liếc mắt nhìn.

"Có chuyện gì?" Dung Thời lạnh nhạt hỏi.

Tống Du chuyển tầm mắt, tự nhiên ngồi xuống sô pha: "Hôm nay chính là ngày trọng đại của chúng ta, anh nói xem có chuyện gì?"

01 trốn sau sô pha, ôm cục đá năng lượng run rẩy.

Vừa rồi liếm say mê quá, quên trở về vòng tay của ông chủ. Q^Q

Dung Thời cũng ngồi xuống sô pha ngay bên cạnh cậu, mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, vào website cục dân chính Đế Quốc.

Hai Alpha làm việc, đặc biệt trong đó có một người đã từng là sĩ quan, thế nên làm thủ tục kết hôn cứ như đánh giặc, chưa đầy hai phút đã điền xong mọi thông tin.

Giọng AI nữ dịu dàng vang lên trên màn hình ảo.

【Đang trình đơn lên bộ phận xét duyệt - xét duyệt thông qua - đề kiểm tra đã được gửi tới thiết bị đầu cuối, sau khi làm xong thì hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn.】

Tống Du cảm nhận cổ tay khẽ rung, ngón tay cậu vuốt nhẹ, phần mềm khảo nghiệm kết hôn của cục dân chính khởi động.

Camera bị cưỡng chế mở ra, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trên màn hình.

【Xin hỏi, bạn đời của ngài thích ăn trái cây gì nhất?】

Quy định không cho phép nhắc bài, một khi hệ thống theo dõi phát hiện thì nó sẽ ngừng hỏi đáp ngay lập tức.

Lần đầu kết hôn, Tống Du không biết còn phải trả lời câu hỏi. Cậu thoáng liếc sang gương mặt vô cảm của Dung Thời thì thấy hắn cũng đang nhìn lại bên này, cậu bèn tự tin trả lời: "Anh ấy không thích ăn trái cây mà chỉ thích ăn thịt nướng."

Dung Thời: "..."

Sau âm thanh cảnh cáo, giọng AI nữ êm ái vang lên.

【Trả lời sai.】

【Xin hỏi, sinh nhật bạn đời của ngài vào mùng mấy tháng mấy?】

Tống Du che miệng hắng giọng, lén liếc về phía Dung Thời.

Đôi tay Dung Thời đan chéo nhau trước người, ngón tay bên phải giật một cái, ngón tay bên trái di chuyển bốn phía.

Tống Du tự tin ngẩng đầu: "Ngày mùng một tháng tư."

【Trả lời sai.】

Dung Thời: "..." Ngược lại cơ mà, đồ ngốc.

【Xin hỏi, chu kỳ kỳ mẫn cảm của bạn đời ngài kéo dài bao nhiêu ngày?】

Tống Du: "..."

Cậu hơi cúi đầu, thừa dịp tóc mái che khuất tầm mắt, mau chóng liếc Dung Thời.

Kết quả Dung Thời ngồi đó như tòa đại Phật, chẳng hề phản ứng.

Dung Thời: "..." chu kỳ từ năm mười tám tuổi, phút chốc không thể nhớ ra.

Dù trả lời sai, nhưng khí thế nhất định không thể thua, Tống Du ung dung đoán bừa: "Hai tháng."

【Trả lời sai.】

【Trả lời sai liên tục ba câu, kết thúc kiểm tra, độ hiểu biết của ngài về bạn đời là không, bác bỏ đơn xin kết hôn.】

Tống Du, Dung Thời: "..." Mẹ nó kết hôn khó tới vậy sao?

Đĩa CD bài kiểm tra dành cho một người dài năm phút, để tiết kiệm thời gian, vòng hai đổi sang Dung Thời.

Tống Du trực tiếp nói ba đáp án cho Dung Thời.

Camera bị cưỡng chế mở ra, đối mặt với màn hình, Dung Thời bỗng có cảm giác như trở lại cuộc phỏng vấn khi hắn muốn thi vào trường quân đội.

【Xin hỏi, khi ngài và bạn đời tản bộ trong công viên, bạn đời nói với ngài "Chân em đau quá", lúc này ý đồ thực sự của cậu ấy là? A. Muốn ngài ôm, B. Ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, C. Về nhà.】

Dung Thời: "..."

Dung Thời: "..."

Tống Du che mặt: "..." Đệt mợ.

Dung Thời mặt gỗ: "B."

【Trả lời sai.】

【Xin hỏi, khi ngài và bạn đời dạo phố mua sắm, bạn đời nói với ngài: "Không mua cũng chẳng sao", ý đồ thực sự của cậu ấy là? A. Không mua, B. Không mua chẳng sao cả, C. Muốn mua.】

Ánh mắt Tống Du sáng lên, trường hợp này phải hỏi mình mới được!

Cậu hắng giọng, vén tóc ra sau tai, thực hiện một cử chỉ ba bốn lần.

Tuy nhiên Dung Thời lại không thèm nhìn, tự tin đáp: "B."

Tống Du: "..." anh bị ngốc à.

【Trả lời sai.】

【Xin hỏi, kỳ mẫn cảm của bạn đời ngài bùng phát, cần phải có chất dẫn dụ của Omega an ủi, lúc này ngài sẽ? A. Giúp cậu ấy tìm một Omega hành nghề chuyên nghiệp, B. Tìm Omega làm gì, bạn đời thuộc về tôi.】

Câu này đơn giản! Tống Du chưa kịp cười thì nghe thấy người nào đó dứt khoát đáp: "A."

Tống Du: "..." Mẹ nó anh cứ kiên trì chọn B thì chết à? Tránh các đáp án đúng hoàn hảo một cách xuất sắc!

【Trả lời sai.】

【Trả lời sai liên tục ba câu, kết thúc kiểm tra, độ hiểu biết của ngài về bạn đời là không, bác bỏ đơn xin kết hôn.】

Dung Thời: "..."

Tống Du tức giận: "Anh nghĩ thế nào mà câu cuối lại chọn A?"

Dung Thời: "Alpha không thể giúp Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm, theo phương pháp loại trừ, chỉ có thể chọn A."

Tống Du: "..." Loại trừ cái khỉ ho cò gáy.

Kiểm tra tới lui chừng mười lần, cuối cùng hai người cũng nhận ra, lấy mức hiểu biết và độ may mắn của họ thì nhất định không vượt qua được.

Hai sinh viên xuất sắc bởi vì kết hôn giả, lục tìm lịch sử ngân hàng đề, ngồi trên thảm rà soát tới gần rạng sáng, rốt cuộc thành công vượt qua bài kiểm tra vớt.

Thấy hệ thống chuyển sang khâu kế tiếp, Tống Du tựa vào sô pha, tay che mắt, cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi: "Má nó kết với hôn, nửa cái mạng cũng chả còn, Đế Quốc vẫn còn người lấy nhau đúng là kỳ tích."

Dung Thời xoa thái dương, sắp mất kiên nhẫn.

【Vui lòng thực hiện các động tác ngẫu nhiên để chụp ảnh chung.】

Cả hai cùng nhìn qua, trong ảnh là hai người đứng bên nhau, giơ tay tạo hình chữ V.

Tống Du: "Đệt, quê một cục, đổi đi!"

【Thao tác sai lầm, mệnh lệnh sẽ hết hiệu lực sau ba mươi giây, ba mươi... hai chín...】

Tống Du: "..."

Cậu vội dịch sát vào Dung Thời, duỗi tay trái tạo thành hình chữ V, thấy Dung Thời lầm lì không chịu phản ứng, bèn thúc giục: "Nhanh lên! Chậm trễ lại phải trả lời lại từ đầu bây giờ."

Nghe thế, sắc mặt Dung Thời càng kém, hắn lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, trước khi kết thúc đếm ngược mới nhanh chóng giơ tay tạo dáng.

【Quá trình xác minh đã được thông qua, chúc mừng hai vị đăng ký thành công.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play