Tô Đường nhìn thấy ánh sáng hiện lên trên không trung, trên đó có ghi một dòng chữ.

Cậu lập tức trợn tròn mắt, suýt nữa thì thốt ra những câu chửi thề.

Mẹ kiếp, trên đời này sao lại có người vô liêm sỉ như thế!

Tô Đường với đôi mắt như cá chết, thầm hỏi hệ thống trong lòng: “Tôi có thể đánh chết hắn không? Trong kịch bản mà cậu đưa cho tôi không nói phản diện là một kẻ biến thái à?”

Hệ thống cũng có chút bối rối: “À, phản diện không phải là biến thái… đúng không?”

Tô Đường: “Cậu hãy thử nghĩ xem, ai lại để cho người tình trong trò chơi gọi mình là chủ nhân? Điều này có phải bình thường không? Chính cậu cũng không chắc chắn nữa kìa!”

Hệ thống: “…”

Tô Đường thở dài, vẻ mặt u ám, “Hệ thống, tôi nói thẳng, nhiệm vụ này tôi không thể hoàn thành.”

Hệ thống gấp gáp: “Ký chủ! Đừng từ bỏ mà! Tôi… tôi còn có túi may mắn của Âu hoàng*! Có rất nhiều món ăn mà cậu chưa từng thử, có quần áo đẹp, còn có game thực tế ảo nữa!”

(Âu hoàng: có thể hiểu là thần may mắn.) 

Tô Đường dừng lại. Đúng rồi, cậu còn phải tích điểm.

Vì vậy, sau khi Lạc Uyên nhập tên, cửa sổ nhỏ biến mất, nhân vật trên màn hình đứng đơ ra, không nhúc nhích, hắn không khỏi nhíu mày, có bị kẹt không?

Khi hắn chuẩn bị thoát khỏi trò chơi, nhân vật động đậy, đôi mắt cong cong, tươi cười rạng rỡ nói: “Chủ nhân, cái tên này thật hay, tôi rất thích.”

Cùng lúc đó, Lạc Uyên nhìn thấy một con số nhỏ xuất hiện trên đầu nhân vật.

-100

Cạnh màn hình bên phải cũng hiện lên một cửa sổ nhắc nhở.

【Tô Đường đối với độ hảo cảm của bạn -100】

【Tô Đường rất sốc.】

【Tô Đường rất tức giận.】

【Tô Đường trong lòng mắng bạn là biến thái.】

Lạc Uyên nhìn những thông tin xuất hiện như một dòng chữ, giống như lời tường thuật, hoàn toàn phơi bày suy nghĩ thực sự của nhân vật dễ thương đang cười tươi.

Hắn thật sự bị một nhân vật giấy ghét bỏ sao?

Tại sao?

Chỉ vì hắn để đối phương gọi mình là chủ nhân?

Lạc Uyên có chút ngạc nhiên, lời thoại và hành động của nhân vật giấy chắc hẳn đã được thiết lập sẵn, vậy mà vẫn có thể thông minh đến thế, giống như một con người thật, có ý nghĩ riêng.

Vì bị trừ điểm thiện cảm, Lạc Uyên mới chú ý đến thanh tình cảm hình trái tim màu hồng ở góc trên bên phải, hiển thị mức độ thiện cảm của người yêu, hiện giờ trống rỗng không một điểm, bên trái của thanh còn có một con số đỏ chót -100.

Trò chơi này chính là sử dụng vẻ ngoài dễ thương và tính cách không đồng nhất của nhân vật giấy để thu hút người chơi sao? Cái này có vẻ thú vị.

Vốn dĩ chỉ định mở ra xem trò chơi hot có những chiêu trò gì, Lạc Uyên nghĩ rằng bất kỳ lúc nào cũng có thể chán nản mà thoát ra, nhưng giờ đây trong lòng hắn lại dấy lên chút thách thức.

Lạc Uyên nhìn nhân vật nhỏ miệng không đi đôi với lòng, bất chợt đưa tay chọc vào cậu.

Nhân vật trong trò chơi lập tức cảm thấy cơ thể bị đẩy một cái, không tự chủ được mà loạng choạng, rồi lại hoảng hốt ổn định lại.

Tô Đường muốn đánh người.

Nhưng để giữ hình tượng của nhân vật giấy, cậu vẫn phải làm vẻ mặt ngây ngô, “Chủ nhân, có chuyện gì không?”

【Tô Đường đối với độ hảo cảm của bạn -10】

Lạc Uyên nhướng mày, không nhịn được lại chọt thêm một cái, nhìn nhân vật giống như một con lật đật, cơ thể nghiêng một chút rồi lại đứng vững, mềm mại dễ thương, mặt đỏ bừng, “Chủ nhân!”

Nhưng Lạc Uyên rất rõ ràng, nhân vật nhỏ này chắc chắn không phải vì xấu hổ mà đỏ mặt, rất có khả năng là tức giận.

Con số -20 lại xuất hiện rõ ràng trên đầu.

Nhưng… cũng có chút thú vị.

Một người vốn dĩ lạnh lùng và tự kiềm chế như Lạc Uyên, lại vì việc bắt nạt một nhân vật giấy mà cảm thấy thư thái, đúng là một cách giảm stress.

Sau một thời gian nuôi dưỡng nhân vật giấy Tô Đường, tại một cuộc họp bàn về trò chơi mới, Lạc Uyên đột nhiên đề xuất một ý tưởng về một nhân vật giấy, đó là kiểu người trên mặt cười nhưng trong lòng lại đang mắng người chơi. Mọi người có mặt đều ngớ ra.

Thiết lập kỳ quái gì thế này, miệng nói yêu nhưng lòng lại ghét? Nhưng thường đều thiết lập ngạo kiều mà. Một số người chơi nữ thực sự thích kiểu này, đôi khi bị nhân vật giấy chửi một câu ngốc nghếch cũng là một chút ngọt ngào. Nhưng cái này…thật sự là mặt cười nhưng lòng lại chửi sao? 

Trình độ này, chúng ta cũng có thể làm được! Đây chính là nỗi oán giận hàng ngày của những người làm công với cấp trên đó! Nếu Lạc Uyên thích kiểu này, thì tất cả chúng ta đều có thể làm được! Mỗi ngày âm thầm mắng ông chủ tám trăm lần cũng không thành vấn đề, tận tâm tận lực để chiều lòng ông chủ, không đòi hỏi nhiều, chỉ cầu mong có thể đổi lấy ba chữ từ ông chủ lớn—

Tăng, lương, tháng.

Họ sẽ rất hài lòng.

Tất nhiên, đó vẫn là chuyện sau này.

Bây giờ, Lạc Uyên mới chỉ bắt đầu chơi trò chơi, vẫn ở giai đoạn khám phá hoàn toàn xa lạ. Hệ thống lại hiện lên cửa sổ nhắc nhở.

【Người chơi có thể trồng hạt giống ngôi sao sao trong sân, thu hoạch ngôi sao sao có thể đổi lấy vật phẩm trong cửa hàng, vật phẩm có thể tăng thiện cảm của người yêu.】

Lạc Uyên nhìn về phía cửa dẫn ra sân bên ngoài, một mũi tên sáng chói nhấp nháy, chỉ dẫn hắn đi vào sân. Nhưng hắn không vội vàng mở khóa bản đồ mới, mà mở cửa hàng, xem trong đó có thứ gì.

Loại hình rất phong phú đa dạng, thực phẩm, trang phục, đồ nội thất, hạt giống, quà tặng, v.v.

Mỗi thứ đều ghi rõ số lượng ngôi sao cần thiết, đương nhiên, cũng có thể chọn nạp tiền, bên dưới cũng ghi rõ số tiền cần chi cho từng món, từ vài đồng đến vài trăm. Tuy nhiên, đối với một người thừa kế của tập đoàn lớn như Lạc Uyên, cho dù mua hết tất cả trong cửa hàng cũng rất rẻ, một dự án trong công ty có thể lên tới hàng tỷ, hàng trăm tỷ, số tiền nạp trong trò chơi này chẳng thấm vào đâu.

Tuy nhiên, Lạc Uyên không phải là người tùy tiện tiêu tiền, càng không dễ bị đối thủ lừa vào game.

Bên ngoài phòng có một cái sân nhỏ, chỉ là một nhân vật game mà thôi, trồng ruộng rồi đổi đồ cũng đủ. Hắn vẫn còn nhiều việc cần xử lý, không phải kiểu người đắm chìm trong trò chơi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lạc tổng lúc này đã “lãng phí” hơn nửa tiếng trong game. Với một người cuồng công việc như hắn, quả là điều không thể tin nổi.

Mảnh đất nhỏ trong sân vì chưa được trồng trọt nên giờ đã đầy cỏ dại, phải nhổ cỏ trước mới có thể trồng ngôi sao.

Lạc Uyên thật sự không hiểu nhà phát hành game này nghĩ gì, sao không làm cho tiện, chỉ cần bấm một cái là nhổ hết cỏ, mà lại bắt phải dùng tay nhổ từng nhánh một rồi ném sang bên.

Hắn bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy thanh hảo cảm -130 ở góc phải màn hình, hắn vẫn cố chịu đựng, tiếp tục nhổ cỏ, muốn nhanh chóng tăng độ hảo cảm lên. Đường đường là một đại tổng tài, sao có thể thua một trò chơi nhỏ thế này được.

【Người yêu của bạn chạy chậm đến trước cửa sổ.】

【Tô Đường dựa vào bệ cửa sổ, trộm nhìn bạn.】

【Tô Đường cảm thấy có chút vui vẻ.】

【Độ hảo cảm của Tô Đường với bạn +1】

Lạc Uyên dĩ nhiên chú ý đến các lời dẫn hiện lên ở góc phải màn hình, tầm mắt hắn ngay lập tức dừng lại ở cửa sổ của căn nhà nhỏ, quả nhiên thấy một nhân vật giấy nhỏ đang ngó nghiêng. Hình dạng Q với thân hình tròn trịa, trên đỉnh đầu có một sợi tóc vểnh lên lắc lư ngốc nghếch trông rất đáng yêu.

Cuối cùng cũng tăng độ hảo cảm rồi.

Vừa rồi trừ độ hảo cảm quá nặng, giờ thấy hắn nhổ cỏ mà chỉ tăng lên chút xíu. Nhân vật này, thật khó lấy lòng a.

Dù vậy, hiếm hoi lắm đáy mắt Lạc Uyên cũng hiện lên chút ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play