Tô Đường thế nào cũng không ngờ được, cậu chỉ vừa hoàn thành công việc thực tập, về ký túc xá nằm xuống ngủ, rồi khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đã xuyên không.

Xuyên không đã đành, lại còn bị đưa đến một khu rừng sâu. Cậu đi bộ suốt nửa ngày trời, vừa mệt vừa đói, rồi chẳng hiểu sao lại bị bắt. Kẻ bắt cậu mặc áo choàng trùm đầu, đôi mắt đỏ thẫm lộ ra vẻ tham lam.

Nhìn thê nào cũng không giông con người.

Kẻ đó không biết đã làm gì, ngay sau đó, Tô Đường liền ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại, Tô Đường là bị đau mà tỉnh.

Cậu bị giam trong một cái lồng và đang bị đem ra đấu giá.

Một ai đó đã rạch một đường trên lòng bàn tay cậu, máu đỏ tươi chảy ra. Người đó còn dùng những từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi hương vị máu của cậu ngọt ngào, thơm ngon đến nhường nào.

Đầu óc Tô Đường trống rỗng, hoàn toàn ngơ ngác.

Cậu đang mơ sao?

Thật lòng mà nói, cậu mong rằng mình đang mơ.

Vết đau trên tay chưa là gì, quan trọng hơn là cậu nhìn thấy những người ngồi dưới đài. Không, nói chính xác hơn, đó không phải là người, mà là ma cà rồng.

Bọn họ đều có làn da trắng bệch, dung mạo tuấn mỹ xinh đẹp, khí chất cao quý. Nhiều nam thanh nữ tú như vậy tụ tập đáng lẽ sẽ là cảnh đẹp mắt, nhưng lúc này, tất cả đều vì hương vị máu quyến rũ của Tô Đường trong lồng mà ánh mắt đỏ rực, khao khát, thèm thuồng... Đó là ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn con mồi.

Những chiếc răng nanh sắc nhọn dưới đôi môi trắng nhợt như muốn xuyên qua lớp da của nhân loại ngon lành trên đài và thưởng thức mỹ vị.

Dưới những ánh nhìn đáng sợ đó, Tô Đường theo phản xạ rụt lui, lưng dán chặt vào song sắt của lồng, không còn chỗ nào để trốn, cảm giác lạnh lẽo len lỏi, cậu không kìm được mà rùng mình. Cậu như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, đầu óc Tô Đường ù đi, tim đập dồn dập, khiến cậu khó mà giữ bình tĩnh suy nghĩ. Cậu cắn chặt răng, ánh mắt lia quanh, cố gắng tìm một đường thoát thân, nhưng trước mặt những kẻ không phải là con người này, hoàn toàn vô ích.

Trong lúc cậu đang nghĩ ngợi, đã có một ma cà rồng mua cậu. Đám ma cà rồng mắt đỏ ngồi bên dưới yên lặng đến kỳ quái, không ai tranh đoạt, dường như đều kính sợ điều gì đó.

Tô Đường mơ hồ nghe thấy những từ như "thân vương."

Cậu không hiểu nhiều về truyền thuyết ma cà rồng, nhưng trước đây có nghe bạn cùng lớp đọc truyện nói qua, thân vương là tồn tại rất cao trong giới ma cà rồng, là loại huyết thống thuần khiết.

Tô Đường không phải không nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng do đói khát và mệt mỏi, cậu hoàn toàn không còn sức lực, đứng dậy còn không nổi.

Vị thân vương mua cậu bước lên, dễ dàng nhấc bổng cậu ra khỏi lồng, ôm vào lòng, ngón tay trắng nhợt, dài thon đặt lên cổ chân cậu, lạnh buốt như băng. Bàn tay đó rất đẹp, hoàn mỹ không tì vết, hệt như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nhưng Tô Đường làm gì có tâm trạng để thưởng thức, bị chạm vào, cậu vô thức co rúm lại, chỉ vào, cậu vô thức co rúm lại, chỉ cảm thấy đối phương sẽ hút sạch máu mình, cậu sợ hãi như muốn đái ra quần.

Không ngờ, thân vương chỉ khẽ chạm, bẻ gãy xiềng xích trên chân cậu, tiếng kim loại rơi xuống sàn vang lên lanh lảnh. Sau đó, một chiếc áo choàng phủ lên đầu Tô Đường, bao bọc cậu kín mít.

Thân vương ôm chặt cậu, gió mạnh lướt qua, di chuyển với tốc độ cao. Nếu không có áo choàng che chắn, được ma cà rồng bảo vệ trong lòng, da cậu chắc chắn sẽ bị gió xé nát.

Tô Đường còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa, nằm trên chiếc giường mềm mại.

Tô Đường nghẹt thở.

Cậu... sắp chết rồi sao?

Bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cậu, căn phòng tối tăm âm u, cậu không thể nhìn rõ gương mặt của người trước mắt, nhưng dựa vào đặc điểm của ma cà rồng, dung mạo chắc chắn không tồi, hơn nữa là thân vương thuần huyết, chắc hẳn còn đẹp hơn tất cả những ma cà rồng mà cậu vừa thấy.

Có lẽ biết mình không thể thoát khỏi, chắc chắn phải chết, Tô Đường nằm bẹp như một con cá mặn, tưởng rằng mình có thể đối mặt với cái chết một cách bình thản, nhưng ngay khi bị hơi thở áp bức của nam nhân đánh úp, bản năng sinh tồn khiến Tô Đường run rẩy, dù biết là vô ích, cậu vẫn không thể ngừng cố gắng ngồi dậy chạy trốn.

Đáng tiếc, với tốc độ của con người thì trong mắt ma cà rồng, mọi động tác như bị kéo chậm vô tận. Vị thân vương này dễ dàng đè cậu xuống, cúi đầu cắn vào cổ Tô Đường, chiếc răng nanh sắc nhọn xuyên qua da, dòng máu tươi trào ra, chảy trọn vào miệng thân vương, cổ họng khẽ chuyển động, nuốt xuống từng giọt.

Dưới ánh nến mờ ảo, Tô Đường mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, một biểu cảm say mê.

Tô Đường cảm thấy đau đớn, và theo đó là một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trong tình trạng ý thức mơ hồ, Tô Đường cực kỳ không cam lòng, vì vô cớ mà xuyên không, vô cớ trở thành thức ăn của ma cà rồng, chết thật oan uổng, cậu còn quá trẻ, chưa nếm đủ những món ngon, chưa nhìn thấy vẻ đẹp của đất nước như thế nào.

Cậu không muốn chết.

Giống như một cơn bộc phát trước khi chết, Tô Đường vùng vẫy một cách dữ dội, lấy ra sức mạnh dù có chết cũng không để đối phương dễ dàng, gắt gao nắm lấy vai nam nhân, không màng gì mà há miệng ra, mạnh mẽ cắn vào cổ đối phương, khiến cậu cũng uống được một ngụm máu lớn, lạnh ngắt, thấm tận phổi. Điều kỳ lạ hơn là, cậu lại cảm thấy vị máu này vô cùng ngon miệng, bên trong trào dâng một sức mạnh khó có thể diễn tả, thậm chí không còn cảm thấy đói hay mệt.

Hành động táo bạo như vậy, Tô Đường nghĩ rằng sẽ làm đối phương phẫn nộ, đã dự đoán được những gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.

Nhưng vị thân vương không những không nổi giận, mà còn ôm chặt cậu hơn, như an ủi một con thú non bị hoảng sợ, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu đang căng thẳng run rẩy.

Tô Đường rất nghi hoặc. Người này sao lại có vẻ như biết chắc cậu sẽ cắn trả, lại còn... rất mong chờ? Quái lạ!

Cậu buồn bực suy nghĩ, còn chưa tìm ra đáp án, thì đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

….

Trong lâu đài cổ, quản gia  lặng lẽ và cung kính đứng trong bóng tối, cảm nhận được mùi máu chứa sức mạnh khủng khiếp, trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng.

Cuối cùng, chủ nhân cũng đã chờ đợi được người định mệnh của mình.

Tô Đường không biết rằng, thực ra ma cà rồng ở đây không giống như trong phim hay tiểu thuyết. Thân vương dòng máu thuần huyết không cần phải uống máu của con người, vì họ chỉ có thể tiếp nhận máu của bạn đời định mệnh, máu của bạn đời có sức hút chí mạng đối với họ, còn máu của người khác thì tanh hôi, không thể uống nổi.

Huyết tộc thuần huyết có sức mạnh cường đại, trong cuộc sống hàng ngày chỉ cần hấp thụ giọt máu cũng không bị yếu đi, nhưng nếu họ không tìm được bạn đời, sẽ dần dần rơi vào điên cuồng, không thể kiểm soát, như thể bị tẩu hỏa nhập ma. Bạn đời như là thuốc an thần bẩm sinh của nhau, hoàn hảo tương thích.

Sau khi tìm thấy bạn đời, điều cần làm là lập khế ước. Quá trình này thần bí phức tạp, ngoài bản thân họ ra, không ai biết điều gì thực sự xảy ra.

Trên chiếc giường mềm mại và xa hoa, họ ôm chặt lấy nhau, như đôi uyên ương giao phối, cực kỳ thân mật, không phân biệt ai.

….

Tô Đường chớp chớp mắt, rất ngạc nhiên, một là vì cậu không chết, hai là phát hiện ra mình có vẻ lại xuyên không.

Trong đầu hắn còn thêm một hệ thống kỳ lạ.

Giọng nói cơ khí bình tĩnh nói: “Chào mừng ký chủ, đã hoàn thành việc ký kết, tiếp theo tôi sẽ hướng dẫn và hỗ trợ cậu chữa lành và cứu rỗi nhân vật phản diện hắc hóa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể trở về.”

Ý thức của Tô Đường vẫn dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi khi cậu chống lại ma cà rồng, trong miệng dường như còn vương lại vị ngọt của máu, khiến cậu không tự chủ được mà liếm môi. Cậu muốn uống thêm một chút.

Khi nghe thấy lời nói của hệ thống, cậu cũng không quá hứng thú, mất một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: “Tại sao tôi nhất định phải trở về?”

Trước khi xuyên không, Tô Đường là một sinh viên đại học, vừa phỏng vấn thành công một công việc tốt, đang bắt đầu thực tập, nỗ lực kiếm tiền. Cậu chỉ là một thành viên bình thường trong thế hệ 00, có chút ngốc nghếch, có chút ấu trĩ, là một thanh niên “cá mặn*” không có mục đích. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cậu đã mất cha mẹ từ nhỏ, là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên theo từng bước một, nhưng dường như điều này không ảnh hưởng nhiều đến hắn. Cậu không có nỗi lo nào, một mình ăn no, cả nhà không đói. Tại sao nhất định phải quay về thế giới cũ? Chỗ nào chẳng sống, chỉ cần sống thoải mái là được.

("Cá mặn" còn là tiếng lóng của người Quảng Đông : có nghĩa là "x.ác c.hết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.) 

Hơn nữa, cậu đã xuyên không lần thứ hai, trở về nếu là về thế giới ma cà rồng, lại bị giết thêm lần nữa sao? Thôi, không cần.

Hệ thống dường như không nghĩ rằng sẽ nhận được một câu trả lời như vậy, có chút bối rối, “…Cậu không muốn làm nhiệm vụ sao? Hay là cậu xem chi tiết nhiệm vụ trước được không? Nếu có yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng cậu.”

Tô Đường ngây người. Cậu đôi khi cũng đọc tiểu thuyết, nếu không muốn làm nhiệm vụ thì hệ thống chẳng phải sẽ đe dọa bắt buộc ký chủ làm sao? Hệ thống này... tính cách có chút mềm yếu nhỉ.

Như đã nói, “không đánh người có nụ cười.” Hệ thống nói chuyện dễ nghe như vậy, Tô Đường lại là người ăn mềm không ăn cứng, nên không còn giận dữ nữa, chỉ khẽ đáp một tiếng.

Hệ thống lập tức truyền đạt cho cậu thông tin về thế giới.

Trong đầu Tô Đường bỗng nhiên có thêm một số thông tin có thể gọi là cốt truyện. Nếu xem thế giới nhỏ như một cuốn tiểu thuyết, thì đây có lẽ là một câu chuyện tình yêu điên cuồng của tổng tài bá đạo.

Nhân vật nữ là Trần Oánh Oánh, một người mới vào công ty thực tập, tính cách đơn giản ngốc nghếch, lạc quan mạnh mẽ, khả năng làm việc không xuất sắc nhưng rất nỗ lực, khi người khác đã tan ca, cô vẫn ở lại công ty làm thêm giờ, do đó vô tình gặp được người thừa kế tập đoàn Lạc Uyên, một cái nhìn đã yêu, thầm mến.

Tuy nhiên, Lạc Uyên không phải là nam chính, mà ngược lại, anh ta là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của nam nữ chính. Nam chính thực sự là Lạc Thần, em cùng cha khác mẹ của Lạc Uyên. Nhân vật phản diện Lạc Uyên là đứa trẻ sinh ra từ cuộc hôn nhân thương mại của cha Lạc, nhưng cha Lạc không thích đứa con này, trong lòng ông ta luôn nhớ về mối tình đầu, và còn sinh ra một đứa con ngoài giá thú với người đó, chính là nam chính Lạc Thần.

Lạc Thần từ nhỏ đã lớn lên dưới sự cưng chiều của cha mẹ, trong khi mẹ của Lạc Uyên sớm qua đời, cha của hắn có như không có, tạo nên tính cách lạnh lùng ít nói, gần như không cười, với cha Lạc cũng như người lạ. So với Lạc Thần vui vẻ và dễ thương, cha Lạc càng không thích đứa con lớn này, thậm chí có ý định để Lạc Thần trở về kế thừa gia sản.

Tiếp theo, là cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Lạc Thần và Trần Oánh Oánh, nam chính ngay lập tức yêu nữ nhân đặc biệt này, người đó không thích anh ta? Không sao, cường thủ hòa đoạt, trên đời này không có thứ gì mà Lạc Thần không thể có! Vì vậy, nữ chính bắt đầu chạy trốn, bị bắt, lại chạy trốn, lại bị bắt... liên tục lặp đi lặp lại một cốt truyện tình yêu bi thảm không thể miêu tả.

Tô Đường nhìn thấy vậy, mặt mày ngơ ngác. Vãi chưởng, đây mẹ nó chính là nam chính sao? Thật sự so với nhân vật phản diện còn phản diện hơn sao? Cưỡng hiếp, hạ thuốc giam cầm, mỗi việc làm không vi phạm pháp luật sao? Thật sự là một ứng cử viên hoàn hảo cho chương trình pháp lý! Hơn nữa, nam chính không phải lớn lên dưới sự cưng chiều của cha mẹ sao? Sao so với nhân vật phản diện không cha mẹ còn muốn oai hơn vậy, tam quan lệch lạc.

Tô Đường cau mày đầy bất lực, bỏ qua luôn những tình tiết mà thành viên cao cấp của Tấn Giang cũng phải trả tiền mới xem được. Cậu nhìn phản diện và nam chính tranh giành gia sản. Phản diện, với tư cách là người thừa kế tập đoàn, dĩ nhiên rất xuất sắc, nhưng dù giỏi đến đâu cũng không thắng nổi hào quang của nam chính. Sau đó, hắn thậm chí bắt đầu có cảm tình với nữ chính, liên tục giúp đỡ cặp đôi một cách gián tiếp, cuối cùng vẫn trắng tay, thậm chí còn gặp tai nạn xe hơi và chết thảm.

Tô Đường vốn mong được thấy nữ chính mạnh mẽ, trả thù tên khốn kia, nhưng càng xem cậu càng mơ hồ. Không phải chứ, đây là tên khốn ép buộc cô mà, sao cô lại yêu hắn rồi sống hạnh phúc với hắn được? Nữ chính có bị Stockholm* không vậy? Không sợ hắn bạo hành gia đình sao? Nếu bây giờ nữ chính xuất hiện trước mặt, Tô Đường thật muốn mở đầu cô ra xem cô đang nghĩ gì, tiện thể đổ hết nước trong đầu cô ra ngoài.

(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc, là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý. Trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm với người bắt cóc.) 

Tô Đường vừa xem vừa càm ràm, hệ thống nghe thấy cũng đồng tình, giọng máy lạnh lùng nhưng lại có chút đáng yêu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Tô Đường bật cười, hỏi: “Vậy tôi là ai?”

Hệ thống: “Một nhân vật trong game.”

Tô Đường: “…Hả?”

Hệ thống giải thích: “Cậu là nhân vật trong trò chơi của Lạc Uyên. Vì hắn ta khó tin tưởng và mở lòng với người khác, số liệu phỏng đoán cho thấy bắt đầu từ đây sẽ tốt hơn.”

Tô Đường nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một phòng ngủ đơn giản với giường, bàn học, tủ quần áo và phòng tắm. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, giống như một căn hộ đơn dành cho người độc thân.

Nhìn xuống tay mình, Tô Đường thấy lòng bàn tay nhỏ mũm mĩm, cậu bèn nhíu mày. Bước đến trước gương trên tủ quần áo, cậu thấy mình, với dáng vẻ tương tự như cũ nhưng bị thu nhỏ, lùn lùn, nho nhỏ, khuôn mặt tròn mũm mĩm, tay chân ngắn ngủn, hệt như phiên bản chibi.

Tô Đường ngẩn người nhìn chằm chằm, hình ảnh trong gương cũng phản chiếu biểu cảm tương tự, nhưng ở dạng ba đầu* thế này thì trông gì cũng như đang làm trò dễ thương.

(Tỷ lệ đầu và thân của chibi là 3:1 nên dạng ba đầu là dạng chibi.)

Suy nghĩ một chút, cậu hỏi: “Không hoàn thành nhiệm vụ thì có bị phạt không?”

Hệ thống: “Dĩ nhiên là không.”

Tô Đường ồ lên, rồi nở nụ cười đáng yêu quá mức, má lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ, giọng ngọt ngào: “Cậu nói có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, vậy có thể cho tôi máy tính, điện thoại và wifi không? Nếu có thêm nhiều đồ ăn vặt nữa thì càng tuyệt!”

Một căn hộ miễn phí, có máy tính, điện thoại, wifi, thêm khoai tây chiên, que cay và nước ngọt, cứ ở nhà chẳng cần ra ngoài, đây không phải là cuộc sống trong mơ của cậu sao? Đêm nằm mơ cũng cười ra tiếng heo kêu!

Hệ thống: “…Khoan đã, không phải chứ???”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Khai hố rồi nè, có lì xì đấy, ai đến trước có trước nhé, yêu thương mấy bé đáng yêu~

Tô Đường: Tôi không muốn làm người nữa, cứ làm cá mặn thôi.

Hệ thống: Tôi quá khó khăn rồi.

Lưu ý của tác giả: "Người định mệnh của ma cà rồng" chỉ là thiết lập riêng, có thể so sánh với độ phù hợp AO, cơn thịnh nộ dữ dội giống như kỳ mẫn cảm của A.

Game Paper man tham khảo cài đặt của "Ếch du hành", nhân vật chính ở một mình trong căn phòng nhỏ, bên ngoài có một khu vườn, người chơi có thể trồng cây đổi lấy vật phẩm trong cửa hàng, cũng có thể nạp tiền."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play