("Paper man" là một thuật ngữ trong ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ các nhân vật trong các bộ anime hoặc trò chơi thuộc thế giới hai chiều (2D). Bởi vì các tác phẩm này được xây dựng trên nền tảng hai chiều, trông giống như các mảnh giấy, nên các nhân vật trong đó được gọi là "nhân vật giấy".)
…
Hệ thống có chút bối rối, im lặng vài giây rồi mới e dè hỏi: “Ký chủ vẫn không muốn làm nhiệm vụ sao?”
Tô Đường mỉm cười, dang hai tay, nói: “Muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ chứ? Nếu đã bắt tôi làm nhiệm vụ, đương nhiên phải cho tôi chút lợi ích, khiến tôi có động lực chứ, làm việc còn có lương mà. Giờ tôi biến thành người giấy, chỉ có thể sống trong căn phòng nhỏ bé này, không đi đâu được, đáng thương cô đơn biết bao, đúng không? Còn không cho tôi máy tính, điện thoại, nhỡ đâu tôi trầm cảm thì sao?”
Hệ thống nghe xong, cảm thấy cũng có lý, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi lại: “...Vậy nếu tôi cho cậu máy tính và những thứ kia, cậu sẽ chịu làm nhiệm vụ chứ?”
Tô Đường nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, “Nếu tôi vui vẻ, đương nhiên không ngại giúp cậu một tay. Hệ thống cậu đáng yêu, lại lợi hại như vậy, tôi chỉ muốn thêm một vài món đồ nhỏ trong trò chơi thôi mà, rất đơn giản ấy, làm ơn đi mà.”
Phiên bản chibi của Tô Đường trông đáng yêu quá mức, mái tóc ngắn xoăn nhẹ màu đen, đôi mắt tròn to như mắt hạnh, đuôi mắt hơi rũ xuống tạo cảm giác vô tội tự nhiên, đôi môi đỏ hồng, cong cong xinh xắn như cánh hoa đào. Khi nói chuyện cầu xin hệ thống, cậu còn chắp hai tay mũm mĩm lại, chắp lại với nhau, đôi mắt lấp lánh như đang làm nũng.
Nhìn giống hệt biểu cảm của chú mèo nhỏ đang cầu xin “làm ơn đi mà”.
Hệ thống bị lời khen làm cho hơi ngại ngùng: “...” Muốn ôm ghê!
Hệ thống thấy đáng yêu mà choáng váng. Được, được, muốn gì cho nấy.
Máy tính, điện thoại, điều hòa, wifi, khoai tây chiên, tôm khô, chân vịt cay, mực khô, nước ngọt... muốn gì cũng cho hết.
Và thế là, Tô Đường có được căn phòng nhỏ của riêng mình. Dù không phải là thứ bản thân cật lực kiếm tiền mua về, nhưng dùng đồ miễn phí cảm giác rất thích!
Sau khi cầu xin hệ thống, căn phòng nhỏ này liền có thêm không ít vật dụng sinh hoạt, rèm cửa, đèn bàn nhỏ, cốc trà, thảm trải sàn, sofa lười, tủ đồ linh tinh... có cảm giác như một tổ ấm ấm áp.
Về điều này, Tô Đường nhớ tới một trò chơi nông nhàn mà mình từng chơi, nuôi cậu nhóc ếch, cậu đã từng ghen tị với cuộc sống thư thái của chú ếch nhà mình, không ngờ một ngày có thể tự mình trải nghiệm.
Hiện tại, Tô Đường nằm dài trên chiếc gối lười như bánh mì mềm mại, đôi chân ngắn đung đưa, ôm điện thoại chơi, thỉnh thoảng quay đầu hút một ngụm nước ngọt, nhấm nháp thanh bánh quy.
Không chỉ chơi một mình, cậu còn thường xuyên rủ hệ thống cùng lập đội chiến đấu, ban đầu hệ thống chưa chơi những trò này bao giờ, nhưng vì là hệ thống, nên có người gánh, không cần đấu đơn khổ cực một mình mà vẫn có thể chiến thắng dễ dàng. Giành chiến thắng trong trò bắn súng là chuyện nhỏ.
Dù Tô Đường tự mình chơi rất giỏi, nhưng khi chơi cùng hệ thống đại cao thủ, trải nghiệm lại càng khác biệt, lực sát thương tăng gấp đôi, còn có thể thi xem ai hạ được nhiều đối thủ hơn. Kẻ thua cuộc bị đả bại mà tức điên chửi rủa thì họ vẫn vui vẻ cười cợt, rồi mắng lại hăng say khiến đối phương muốn chui qua mạng để đánh nhau.
Đáng tiếc là, dù có chui qua mạng tìm đến cũng không đánh được họ. Người chơi đâu ngờ được bên kia là người hay thú, thậm chí là người giấy... và cả hệ thống đáng yêu của nhà cậu ấy =v=
---
Thi thoảng, Tô Đường còn chơi trò “yêu nhau lắm cắn nhau đau” với hệ thống, xem ai đoạt được “đầu chó” của đối phương nhiều hơn. Thắng thì phấn khích, thua thì bực bội, nhưng dù sao trình độ chơi game vốn đã tốt của Tô Đường nhờ hệ thống mài giũa lại càng lên một bậc.
Tô Đường ôm một bịch khoai tây chiên, nhai rộp rộp, chẳng may răng nanh chọc vào môi, liền đưa tay sờ sờ. Cậu tự hỏi hai chiếc răng nanh này của mình sao lại nhọn vậy, đã hai mươi tuổi rồi, răng vẫn có thể dài thêm sao?
Tô Đường khẽ liếm phần răng ngứa ngáy, nhíu mày. Chẳng lẽ vì bị ma cà rồng cắn mà cậu cũng sắp biến thành ma cà rồng?
Nghĩ vậy, cậu lại ăn hai miếng khoai tây chiên, rất thơm ngon. Cậu ăn uống thoải mái, không hề có khát vọng hút máu, nên đoán là không phải.
Rồi, cậu uể oải ngả người ra sau, để bản thân chìm vào sofa lười mềm mại, thở dài: “Nơi này thật là tuyệt, mình có thể ở đây cả đời luôn!”
Hệ thống đã chơi bời cùng ký chủ bao ngày… cảm thấy có chút lo lắng, thậm chí muốn khóc, hối hận vì đã cho cậu một môi trường quá tốt.
Hệ thống đáng thương nói: “Ký chủ yêu quý, cậu không quên nhiệm vụ đấy chứ?”
Tô Đường có chút chột dạ, cảm giác mình như một tên tra nam lừa tình, cười gượng, “Đương nhiên là không quên, nhưng tôi là người giấy, cũng không thể chủ động tiếp cận Lạc Uyên được, anh ta không chơi game thì tôi cũng không có cách nào, đúng không?”
Hệ thống tự tin nói: “Điều này tôi lo được, ứng dụng đã cài đặt xong, anh ta nhất định sẽ mở ra chơi. Ký chủ nhớ phải tương tác với anh ta đấy.”
Tô Đường đưa tay sờ mặt, cũng không dám đảm bảo sẽ tích cực làm nhiệm vụ. Thành thật mà nói, cậu sống còn chưa ra gì, lại phải gánh vác trách nhiệm cứu rỗi người khác, khó quá đi mất.
Tô Đường chần chừ một lát, đề nghị: “Hay là đổi tiến độ nhiệm vụ thành dạng điểm tích lũy, tôi tích được bao nhiêu điểm thì có thể đổi được thứ mình muốn, như thế tôi sẽ có động lực làm nhiệm vụ hơn.”
Hệ thống nhanh chóng chấp nhận đề xuất này, còn cùng cậu liệt kê một loạt phần thưởng, hầu hết là những thứ Tô Đường thích. Hệ thống mềm mỏng đáng yêu, lại thông minh, để tăng thêm sự hứng thú cho ký chủ, hệ thống còn thiết lập một vòng quay thưởng, để Tô Đường có thể dùng điểm tích lũy để quay thưởng, có thể dùng ít điểm mà trúng thứ mình cực kỳ yêu thích, cũng có khả năng chỉ trúng phần thưởng an ủi là một gói khăn giấy nhỏ.
Tô Đường nhướn mày, “Hệ thống cũng khá biết cách đấy nhỉ.”
Nghĩ thôi đã thấy hào hứng. Giờ đây, kẻ phản diện trong mắt cậu không còn chỉ là một cái tên, mà trở thành một tấm vé xổ số hấp dẫn rồi!
Cứu vớt kẻ phản diện? Cậu làm được! Cậu thực sự làm được! Cậu muốn làm thần may mắn!
---
Trong văn phòng tổng tài, một giọng nói lạnh lùng vang lên, không chút lưu tình chỉ ra mọi vấn đề.
Vị giám đốc đến báo cáo nghe xong mặt đỏ tai hồng, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Lãnh đạo trực tiếp của họ, người kế thừa tập đoàn Lạc Uyên, hiếm khi tức giận mắng mỏ ai, nhưng giọng nói lạnh nhạt ấy còn đáng sợ hơn mắng chửi. Khí thế áp bức mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khiến họ cảm thấy mình chẳng khác nào rác rưởi, hổ thẹn không thôi.
Mấy vị giám đốc đều lớn tuổi hơn tổng tài trẻ tuổi này, nhưng bị Lạc Uyên không khách khí chỉ ra lỗi sai, không ai dám bất mãn. Trước đây có không phục, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn mạnh mẽ, năng lực quan sát và lãnh đạo xuất sắc của Lạc Uyên, giúp công ty ngày càng mở rộng, họ buộc phải thừa nhận.
Khi tất cả các giám đốc rời đi, trợ lý bưng một ly cà phê nóng đặt xuống rồi cũng ra ngoài. Lạc Uyên chống tay lên cạnh bàn làm việc, xoa xoa thái dương, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ mệt mỏi.
Lạc Uyên nhấp một ngụm cà phê, ngón tay ấn vào điện thoại, mở khóa bằng vân tay, sau đó lướt qua màn hình một cách thành thạo.
Một ứng dụng màu hồng bất ngờ hiện ra trước mắt, hình dạng trái tim.
Lạc Uyên nhíu mày. Đây là cái gì vậy?
Hắn nhớ hôm qua đã bảo trợ lý tải về vài trò chơi hot, chỉ để hiểu rõ hơn về đặc điểm của những trò chơi đang thịnh hành trên thị trường. Việc này có thể giao cho người khác, nhưng Lạc Uyên rất nghiêm túc và là một kẻ cuồng công việc, không cho phép mình nghe phân tích từ cấp dưới mà không hiểu rõ.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Uyên luôn là con nhà người ta, nổi bật trong mọi lĩnh vực, nhưng chưa từng tiếp xúc với trò chơi. Nếu không phải để tìm hiểu nhu cầu và tâm lý của người chơi, hắn cũng sẽ không chủ động chơi thử.
Hắn khá tin tưởng vào năng lực làm việc của những trợ lý mình đã chọn và đào tạo. Dù không mấy hài lòng với màu sắc hồng hào này, nhưng Lạc Uyên vẫn kiên nhẫn nhìn thêm một chút.
Trái tim sáng bóng, xung quanh bao bọc bởi ánh sáng mờ ảo, bên dưới là tên của ứng dụng — "Người yêu độc quyền của bạn."
Trò chơi hẹn hò?
Với suy nghĩ rằng thị trường trò chơi dành cho phụ nữ có tiềm năng khổng lồ, Lạc Uyên quyết định tìm hiểu thêm, liền dùng ngón tay chạm vào trái tim đó.
Màn hình lóe lên những ánh sáng lấp lánh như sao băng, chỉ sau hai giây, trò chơi đã bắt đầu.
Lạc Uyên dù không chơi game vẫn cảm thấy bất ngờ. Nhanh thế? Chẳng lẽ trò chơi này nhỏ?
Nhưng ngay sau đó, hình ảnh hiện ra trên màn hình điện thoại lại vô cùng chân thực và chi tiết, không hề đơn giản, thậm chí có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình máy tính ở bàn làm việc trong phòng ngủ.
Nhân vật giấy này… đang chơi một trò chơi bắn súng?
Lạc Uyên biểu lộ vẻ mặt hơi phức tạp.
Nhìn kỹ lại, chăn đệm trên giường bị vứt lộn xộn, trên sàn nhà có cái gối ôm, chai nước coca uống dở, hộp bánh quy, và túi khoai tây chiên.
Lạc Uyên nhăn mày, ngón tay khẽ động, rất muốn dọn dẹp những thứ đó cho gọn gàng.
Ngay lúc này, nhân vật nhỏ đứng giữa màn hình đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Đó là một nhân vật kiểu chibi với tỷ lệ ba đầu, cực kỳ đáng yêu, ngẩng cao khuôn mặt trắng trẻo, chớp chớp mắt với vẻ tò mò nhìn hắn, mỉm cười với hàm răng khểnh dễ thương, trên đầu nổi lên một bong bóng, “Xin chào, tôi là Tô Đường, còn bạn là_____?”
Trò chơi hiện lên một cửa sổ nhỏ màu hồng.
【Vui lòng thiết lập tên, đây cũng sẽ là cách mà người yêu của bạn xưng hô với bạn.】
Phía dưới là một ô nhập liệu nhỏ.
Lạc Uyên một tay chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Thông thường, những người chơi khác trong tình huống này có lẽ sẽ đặt một biệt danh thân mật nào đó, hoặc những người thích theo đuổi cảm giác thực tế có thể sẽ dùng tên thật. Nhưng Lạc Uyên thì không thuộc về hai loại đó.
Hắn chỉ đến để nghiên cứu những điểm thu hút của trò chơi, không phải thật sự để chơi, vì vậy không cần phải đặt tên một cách nghiêm túc, nhưng tùy tiện gõ ra một cái tên vô nghĩa cũng không phải phong cách của hắn. Lạc Uyên đương nhiên sẽ không nhập tâm vào vai một người yêu trong trò chơi; nếu thật sự phải nói, hắn cảm thấy nhân vật này giống như thú cưng điện tử mà bọn học sinh hồi nhỏ hay chơi hơn.
Vì thế, hắn đã nhập vào ô tên hai chữ.
【Chủ Nhân】
____
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Đường: … Tôi mẹ nóa?! Tôi mẹ nóa tức phát điên rồi!!!