Cho đến nỗi lúc chạng vạng chuẩn bị nghỉ ngơi, mọi người kể cả quan sai ai nấy đều là dáng vẻ mặt xám mày tro.

Người Mặc gia nhìn nhau, phối hợp với vải thô áo gai chồng chất chỗ vá trên người, còn có giày thêu dưới chân đã không thấy rõ màu sắc, chính là một đám ăn mày.

Tuy Hách Tri Nhiễm chỉ đẩy xe ván gỗ chưa tới nửa canh giờ, nhưng vẫn vô cùng mệt mỏi.

Dù sao trước kia thân thể này vẫn luôn được nuông chiều từ bé, căn bản không có sức lực gì.

Chỉ là một buổi chiều đi đường, nàng cũng đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất không muốn dậy.

Những người khác cũng y chang, từng người mệt đến nỗi ngay cả sống lưng cũng không thẳng nổi, liên tục kêu khổ.

Huống hồ, bọn họ còn là dậy sớm ăn cơm, đây cũng đã một ngày, sớm đã tiêu hao gần hết chút năng lượng đó, giờ phút này đã đói tới mức n.g.ự.c dán sau lưng.

Ngày đầu tiên Hách Tri Nhiễm lưu đày, cũng không biết thức ăn của bọn họ sẽ như thế nào.

Tóm lại, nàng chưa từng ôm hy vọng gì là được.

Ngay lúc trong lòng nàng suy ngẫm, quan sai dẫn đầu lớn tiếng thét lên.

"Dùng bữa tối thôi, màn thầu thô miễn phí, mỗi người một cái.

Màn thầu trắng một lượng bạc hai cái, không có bạc thì đừng có mơ tưởng."

Nghe quan sai thét to, Hách Tri Nhiễm suýt nữa phá công bật cười.

Những quan sai này đúng là được lắm, công khai yết giá thức ăn, hơn nữa, giá cả này y như cướp tiền.

Nghe vậy, Mặc Hàm Nguyệt giữ chặt cánh tay của Mặc lão phu nhân, ấm ức nói: "Nương, con không muốn ăn màn thầu thô."

Tuy nàng chưa từng ăn màn thầu thô, nhưng có nghe những hạ nhân kia nói, màn thầu thô đều có thể cạo rách cổ họng người ta, suy nghĩ thôi thì sợ hãi.

Hiện nay trên người Mặc lão phu nhân không có một xu dính túi, nhìn thấy nữ nhi đều bị lưu đày, còn ở đó thanh tao kén chọn, tức khắc nghiêm mặt lại.

"Hàm Nguyệt, nếu con muốn ăn màn thầu trắng, thì lấy bạc đi đổi."

Mặc Hàm Nguyệt trừng to mắt nhìn Mặc lão phu nhân, tỏ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Nương, con nào có bạc gì chứ?”

"Không có bạc thì có gì ăn đó." Mặc lão phu nhân không phải không thương xót nữ nhi, chỉ là, lúc bà bước ra khỏi Mặc phủ, ngân phiếu giấu trên người đều bị lục soát mất, hiện giờ bà cũng không có xu dính túi.

Tuy rằng trong tay mấy tức phụ có bạc, nhưng một người làm trưởng bối như bà, dù sao cũng không thể mở miệng đòi tiền vãn bối.

"Nương, chỗ con có ít bạc, hay là con đi mua chút màn thầu trắng với những quan sai kia?"

Tam tẩu thấy tiểu cô bình thường hoạt bát đáng yêu rơi nước mắt vì miếng ăn bèn hơi đau lòng.

"Tam tẩu, đừng nóng vội, xem thử người khác làm như thế nào."

Đây là ý định ban đầu của Hách Tri Nhiễm, bạc của cả quốc khố nằm trong không gian của nàng, tất nhiên nàng sẽ không đau lòng đi mua một ít màn thầu trắng cho người trong nhà ăn.

Tuy nhiên, hiện tại mới ngày đầu tiên lưu đày, vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng tình hình của mấy quan sai kia và những phạm nhân khác, nàng không muốn quá bộc lộ.

"Hách thị nói có lý, quan sát trước rồi nói sau." Mặc lão phu nhân cũng tán thành đề nghị của Hách Tri Nhiễm.

Toàn bộ người Mặc gia nghe lời không có bất kỳ hành động gì, giữ trạng thái quan sát. ¬¬

Nói ra, bốn nhà khác bị lưu đày đúng là xui xẻo.

Khi bọn họ nhận được thánh chỉ tịch biên lưu đày, hầu như cùng lúc với Mặc gia, không hề có chuẩn bị, có thể nói là chợt Thuận Vũ Đế nảy lòng tham mà làm.

Chính vì vậy, có thể nói trên người bốn nhà này là một nghèo hai trắng.

Áp giải phạm nhân lưu đày vốn là một công việc béo bở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play