Lúc bấy giờ nữ nhi cũng đã từng nói, không muốn giống như những nữ quyến Mặc gia đó, vào cửa không bao lâu thì đã làm quả phụ.

Nhưng ông chính là không muốn làm loại tiểu nhân thất tín bội nghĩa kia, khăng khăng chuốc thuốc mê cho nữ nhi, cưỡng chế gả người vào Mặc gia.

Kết quả, mới một ngày thì Mặc gia đã bị tịch biên lưu đày.

Trông dáng vẻ của Mặc Cửu Diệp, cũng là chưa biết sống chết.

Ông là đại nguyên nhị phẩm của triều đình, làm sao có thể không biết rõ gian khổ của con đường lưu đày chứ.

Đừng nói bây giờ Mặc Cửu Diệp như vậy, cho dù lúc này hắn rất tốt, muốn bình an đến nơi lưu đày cũng không dễ dàng như thế kia.

Xem ra, nữ nhi làm chắc quả phụ này rồi.

Chỉ hy vọng nàng có thể phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, bình an đến Tây Bắc.

Chờ hoàng thượng kiêng kỵ Mặc gia ít hơn, ông sẽ nghĩ cách đón nữ nhi từ Tây Bắc trở về.

Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, Lăng Tuyết Diễm chính là không ngừng lau nước mắt, càng thêm thương xót Hách Tri Nhiễm.

Cùng lúc này, nàng cũng có suy nghĩ giống như Hách Uyên Minh, đều đang hối hận vì đã khăng khăng gả nữ nhi vào Mặc gia.

Hách Uyên Minh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tìm một góc độ mà quan sai không nhìn thấy, lấy một bức thư từ trong n.g.ự.c ra nhét vào trong lòng Mặc Cửu Diệp.

Ông lập tức đứng lên, liếc nhìn Mặc lão phu nhân: "Thông gia, Nhiễm Nhiễm đã bị nhà bọn ta chiều hư, nếu như nàng ấy có chỗ nào không làm tốt, ngươi hãy đại nhân đại lượng, nhân nhượng nhiều một chút."

"Thông gia nói gì chứ, hài tử Hách thị đó thông minh lanh lợi, ta thích lắm." "Nếu như vậy, thì ta xin cáo từ đây." Hách Uyên Minh không nói nhiều, kéo Lăng Tuyết Diễm còn đang khóc nức nở xoay người rời đi.

Lăng Tuyết Diễm bước ba bước quay đầu lại một lần, luyến tiếc nhìn Hách Tri Nhiễm một hồi lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi nữa...

Tình thân bất thình lình này khiến trong lòng Hách Tri Nhiễm cảm xúc xen lẫn.

Nàng thật sự rất ngưỡng mộ nguyên chủ, có cha nương hiểu lý lẽ như thế lại thương tiếc nàng.

Chỉ đáng tiếc, nguyên chủ bạc mệnh, chỉ có mười bảy năm ngắn ngủi với duyên phận tình thân này.

Như thế, tương lai cứ để nàng thay thế nguyên chủ đi hiếu thảo cha nương vậy!

Tuy lời thề này hơi xa xôi, nhưng Hách Tri Nhiễm tin tưởng, chỉ cần Mặc Cửu Diệp có thể sống sót thật tốt, Mặc gia nhất định sẽ có ngày trở lại kinh thành.

Mấy vị tẩu tẩu thấy Hách Tri Nhiễm đứng đó thương cảm, vội vàng tiến lên an ủi.

"Cửu đệ muội đừng buồn, Hách đại nhân làm quan thanh liêm, chắc chắn sẽ bình an.”

"Đúng vậy, Cửu đệ muội, muội xem muội hạnh phúc biết bao, cha nương đích thân đuổi theo xa như vậy để tiễn đưa, đâu giống như ta, trong nhà ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy."

Hách Tri Nhiễm cảm nhận được thiện ý của các tẩu tẩu, mỉm cười đáp lại.

"Các tẩu tẩu yên lòng đi, ta tin rằng chúng ta nhất định sẽ có ngày trở về."

Trong lúc mấy vị tẩu tẩu còn muốn nói gì đó, quan sai đã bắt đầu thúc giục.

"Được rồi, đều đừng đứng đó nữa, tranh thủ thời gian lên đường."

Hách Tri Nhiễm dùng ống tay áo lau nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, đẩy xe ván gỗ rời đi.

Tam tẩu vội vàng đuổi theo. "Cửu đệ muội, để ta giúp muội."

Mặc lão phu nhân cũng nói: "Đẩy xe lên đường cũng không nhẹ nhõm, chúng ta hãy thay phiên nhau."

Cổ đại đều là đường đất, còn thường xuyên xuất hiện một số hố, khiến xe đẩy dọc theo đường đi đều không ngừng lung lay lắc lư.

Cộng thêm đã hơn nửa tháng không có mưa, thời tiết lại hết sức oi bức, khiến mọi người toát đầy mồ hôi.

Thỉnh thoảng nổi lên một cơn gió, thổi bụi bặm đều dính lên da thịt lộ ra bên ngoài của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play