Từ trước đến nay bọn họ đều là mắt nhăm mắt mở với những người thân chạy tới tiễn đưa, hơn nữa còn vui vẻ từ tận đáy lòng.
Chỉ có như thế, trong tay các phạm nhân mới có tiền bạc.
Phạm nhân có tiền thì bọn họ sẽ được hưởng lợi.
Ai ngờ, gọi một lượng bạc hai cái màn thầu trắng hết một hồi lâu, lại không có một người nào lấy bạc mua.
Dưới cơn tức giận, quan sai đổi số lượng mỗi người một cái màn thầu thô miễn phí thành mỗi người nửa cái.
Người Mặc gia còn đỡ, ngoài Mặc Cửu Diệp ra đều là nữ quyến, bình thường lượng cơm ăn cũng không nhiều.
Các tẩu tẩu đều suy nghĩ, tuy chỉ có nửa cái màn thầu, chỉ cần không c.h.ế.t đói là được.
Ai ngờ, cầm màn thầu trên tay, bọn họ lập tức trợn tròn mắt.
Màn thầu thô đó cứng như đá, đoán chừng cắn một miếng cũng có thể cấn hết răng...
"Nương, màn thầu cứng như vậy, con không cắn nổi." Mặc Hàm Nguyệt lại rơi nước mắt.
"Đúng vậy, nương, nếu dọc đường chúng ta đều dựa vào màn thầu này mà sinh tồn, e rằng không bị c.h.ế.t đói cũng sẽ bị nghẹn chết."
"Nương, con và Tam tẩu đều có chút bạc, hay là đi mua một ít màn thầu?"
Nghe thấy lời nói của mấy tức phụ và nữ nhi, không biết tại sao, Mặc lão phu nhân rất tự nhiên nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
Tuy Mặc lão phu nhân không hiểu nhiều về tức phụ mới vào cửa này, nhưng có thể nhìn được ra, Hách Tri Nhiễm là một người có chủ kiến. Hách Tri Nhiễm không nhanh không chậm khẽ lắc đầu với Mặc lão phu nhân.
“Nương, bình tĩnh một chút chớ nóng vội, hãy nhìn xem.”
Nàng vừa dứt lời, bên đội ngũ Tạ gia cách bọn họ gần nhất truyền đến một loạt tiếng gào thét của hài tử.
Nhị tẩu nhanh chóng đứng dậy chạy đi kiểm tra.
"Đại ca, Lâm Nhi bị sao vậy?”
Trong mắt Tạ Siêu đầy đau nhói, bàn tay duỗi thẳng đưa đến trước mặt Tạ Phương.
"Răng cửa hơi lung lay của Lâm Nhi bị màn thầu cắn mất rồi."
Lại nhìn Tạ Lâm chỉ mới năm tuổi, mép môi còn dính vết máu.
Tạ Lâm là tôn tử duy nhất của Tạ gia, hơn nữa hài tử này được giáo dục một cách cực tốt, từ nhỏ thì đã nghe lời hiểu chuyện.
Tạ Phương và Mặc Nhị Lang thành thân vẻn vẹn ba tháng, bèn truyền tới tin dữ Mặc Nhị Lang c.h.ế.t trận sa trường.
Điều đáng tiếc là, sau khi nàng thành hôn chưa thể mang thai con của mình.
Nàng ấy biết rằng cả đời này mình sẽ không có hài tử, bèn đặt toàn bộ tâm tư trên người điệt tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí còn muốn để điệt tử dưỡng lão chăm sóc cuối đời cho mình.
Bởi vậy, tình cảm của Tạ Phương đối với Tạ Lâm sâu đậm hơn cô điệt bình thường nhiều.
Tạ Phương thấy Tạ Lâm vì khóc lóc, mép môi còn không ngừng tràn vết m.á.u ra, đau lòng khó nhịn.
Nàng giành lấy màn thầu thô trong tay Tạ Lâm ném xuống đất, xoay người đi tìm quan sai lý luận.
"Tuy bọn ta bị lưu đày, nhưng dù sao vẫn chưa bị phán tử hình, bọn ta còn có quyền lợi sống.
Cho bọn ta ăn những màn thầu thô cứng rắn, cũng không biết để hết bao lâu này, bọn ta làm sao có thể còn sống đến Tây Bắc?"
Hách Tri Nhiễm biết sự việc không ổn, gấp rút chạy về phía Nhị tẩu.
Bởi nàng tinh mắt phát hiện, khi Nhị tẩu mở miệng chỉ trích thì đã có quan sai lấy roi ra.
Có thể nói, nàng đến rất đúng lúc.
Mắt thấy cây roi sắp quất lên người Tạ Phương, Hách Tri Nhiễm tiến lên một bước nhanh như bay, vững vàng đỡ được đầu roi, mới để Tạ Phương tránh được nỗi khổ da thịt.
Làm quan sai áp giải nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị thua thiệt trong tay phạm nhân, hơn nữa còn là một tiểu nữ tử.
Chợt quan sai tối sâm mặt, mắng chửi đĩnh đạc chuyển mục tiêu phát tiết sang Hách Tri Nhiễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT