Khoé môi Mặc Cửu Diệp cũng không nhịn được nhếch lên, lời nói khiến Hách Tri Nhiễm rất thoải mái.
“Chỉ cần nàng thích ta sẽ chiều theo.”
Hai người cũng không biết từ khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ ở chung thoải mái như thế.
Cười đùa một trận, Hách Tri Nhiễm cảm thấy thời gian đã đến, lại rời khỏi không gian.
Đi ra ngõ nhỏ, chợt nghe thấy người trên đường bàn tán.
"Nghe nói huyện thái gia phái toàn bộ quan sai truy nã nữ tử đã đánh Tôn Gia Bảo khắp thành."
"Nàng thật đúng là lợi hại, quan sai điều tra lâu như vậy cũng chưa tìm được người."
"Có thể người ta đã sớm ra khỏi thành, tìm trong thành sao có thể tìm được."
"Ai... chỉ mong nàng đã ra khỏi thành, nếu như thật sự rơi vào tay huyện thái gia, chắc chắn phải c.h.ế.t không nghi ngờ."
Hách Tri Nhiễm đi trên đường, trên đường đi toàn nghe được chuyện nàng đánh Tôn Gia Bảo.
Chẳng những vậy, quan sai đeo đao tuỳ tiện cũng có thể nhìn thấy.
Hách Tri Nhiễm tự tin người khác sẽ không nhận ra nàng, không chút hoang mang thong dong trên đường lớn.
Lúc này trời đã tối, chuyện mượn xe chỉ có thể đợi đến sáng mai rồi nói tiếp.
Hiện giờ nàng cần phải làm chính là nghe ngóng một chút tình hình của huyện thái gia. Ở cổ đại, nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất không ở đâu ngoài quán trà hoặc tửu lâu.
Vì thế, Hách Tri Nhiễm tìm một quán trà tương đối nhiều khách, chọn một vị trí có cửa sổ để dựa vào, bảo tiểu nhị đưa lên một bình trà rồi ngồi ở đó nhấp một ngụm.
Hôm nay chủ đề nói trong quán trà không giống với bên ngoài, gần như đều là đang nói về Tôn Gia Bảo gặp chuyện.
Nghe giọng điệu những người này nhiều ít đều có chút ý hả giận ở trong đó.
Có lẽ là bọn họ sợ hãi quyền uy của huyện thái gia nên cũng không dám nói thẳng ra ngoài.
Những tin tức đó cũng không thể thoả mãn nhu cầu của Hách Tri Nhiễm, chuyện nàng muốn biết chính là tình hình của huyện thái gia.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đứng dậy rời đi đổi một nơi nghe ngóng khác, chỉ thấy có một già một nhỏ đi vào cửa.
Lão giả nhìn qua một lượt người trong quán trà, thấy các chỗ đều đầy nên kéo tiểu hài nhi đi tới trước mặt Hách Tri Nhiễm.
"Vị tiểu huynh đệ này có tiện ngồi cùng bàn hay không?"
Hách Tri Nhiễm thấy vậy, lại ngồi xuống chỗ sau đó làm cái thủ thế mời.
"Lão nhân gia mời ngồi."
Lão giả thấy đối phương điềm đạm, nói một tiếng tạ ơn sau đó kéo tiểu tôn tử ngồi chỗ đối diện.
Gọi tiểu nhị đến, kêu một bình trà.
Ngay lúc Hách Tri Nhiễm đang nghĩ phải mở miệng bắt chuyện với lão giả thế nào thì lão giả vậy mà chủ động nói chuyện.
"Nghe khẩu âm của tiểu huynh đệ chắc không phải là người của huyện Bình Dương chúng ta đúng không?”
Hách Tri Nhiễm cười cười: "Không giấu gì lão nhân gia, ta là đi thăm người thân rồi đi qua nơi này, ngày mai sẽ rời đi." Nói xong, nàng ra vẻ thần bí nhìn người khác một lượt, sau đó nhỏ giọng hỏi; "Lão nhân gia, ta nghe mọi người đang nói chuyện con của huyện lệnh bị người đánh, việc này là thật sao?”
Lão giả rất cẩn thận, sau khi nghe Hách Tri Nhiễm nói xong nhìn bốn phía, thăm dò tiến tới thần bí nói: "Nếu tiểu huynh đệ là người ngoài, lão nhân sẽ nói qua một lần chuyện huyện Bình Dương."
Hách Tri Nhiễm làm ra bộ dáng vô cùng hứng thú chăm chú nghe.
Lão giả nhỏ giọng nói: "Tôn Gia Bảo là con độc đinh của huyện lệnh gia, từ nhỏ được nuông chiều hỏng ỷ vào cha mình là huyện lệnh, ở trong huyện Bình Dương khinh nam cưỡng nữ không chuyện ác nào không làm, người dân đều là giận mà không dám nói... lão nhân ta còn thật sự là bội phục tiểu nữ tử đánh người hôm nay, thay dân chúng Bình Dương chúng ta xả ra ngụm ác khí."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT