Lão giả thấy đối phương cảm thấy hứng thú, dừng một chút rồi tiếp tục nói.

“Nói vậy lúc tiểu huynh đệ vào thành cũng thấy được, đi vào huyện Bình Dương thu phí mỗi người năm văn tiền. Đổi là kẻ có tiền còn tốt, năm văn tiền không là cái gì nhưng dân chúng bình thường muốn ra vào một lần sẽ khó khăn, tiền công bọn họ làm một ngày nhiều nhất chỉ kiếm được mười lăm văn, những tiền này để người nhà ăn uống cũng thành vấn đề lại xuất ra năm văn làm phí đi vào, quả thực chính là muốn mạng của bọn họ. Nhất là nông dân xung quanh đây đến thợ thủ công trong thành, vì tiết kiệm năm văn tiền mỗi ngày xuất nhập, buổi tối không được về nhà tuỳ ý tìm cái góc chấp nhận một đêm.”

Lão giả nói xong bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế đạo này thật đúng là không cho dân chúng sống yên ổn..."

Thấy lão giả uống mấy ngụm trà, Hách Tri Nhiễm hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.

“Lão nhân gia, thu phí mỗi người năm văn tiền vào thành là ý của huyện lệnh sao?”

Lão giả bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn bốn phía xung quanh mới nhỏ giọng nói: "Ngoài huyện lệnh đại nhân còn ai dám làm quyết định như vậy?"

"Tiền thu được kia được dùng vào đâu?" Hách Tri Nhiễm tiếp tục hỏi.

Lão giả cười khổ: "Có thể dùng vào chỗ nào? Còn không phải đều vào tư khố của người ta."

Tuy đáp án này Hách Tri Nhiễm đã đoán được nhưng vẫn không bằng chính tai nghe được người khác phẫn nộ.

Bàn tay nhỏ bé đặt dưới bàn rất nhanh nắm lại, trong lòng lại hận các loại bất công ở thời đại này.

Đã biết toàn bộ những điều mình cần biết, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định tiếp tục ở lại, đứng dậy cáo từ với lão giả chậm rãi đi ra quán trà.

Có không gian ở đây, nàng không phải lo lắng vấn đề tìm khách điếm, lúc này Hách Tri Nhiễm muốn làm nhất chính là trừng trị cha con huyện lệnh tội ác chồng chất kia.

Dù sao đêm dài đằng đẳng, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Hách Tri Nhiễm đi dạo một lúc tìm được phủ đệ của huyện lệnh.

Nhìn trời còn sớm, nàng lắc mình tiến vào không gian.

Rốt cuộc nhìn thấy Hách Tri Nhiễm trở về, Mặc Cửu Diệp cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy hắn đã biết bản lĩnh của Hách Tri Nhiễm nhưng vẫn lo nàng một mình bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

"Nàng nghe được cái gì?" Mặc Cửu Diệp quan tâm hỏi.

Hách Tri Nhiễm nói lại một năm một mười toàn bộ lời của lão giả nói cho Mặc Cửu Diệp, thuận tiện nói ra quyết định của mình.

"Qua giờ tý, ta định đi vào phủ huyện lệnh một chút."

Mặc Cửu Diệp dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra Hách Tri Nhiễm muốn làm gì.

Hắn cố đứng thẳng người thể hiện tình trạng bản thân không có gì đáng lo.

"Ta đi với nàng."

"Không được, trên người chàng có vết thương, một mình ta là được." Hách Tri Nhiễm từ chối rất thẳng thắn, không chừa lại chút đường sống nào cho Mặc Cửu Diệp.

Một phủ trạch nho nhỏ của huyện lệnh còn không làm gì được, sau này nàng không cần phải lăn lộn bên ngoài.

Nhân lúc đang có thời gian rảnh rỗi, Hách Tri Nhiễm tự mình xuống bếp, nấu cho hai người chút món ngon.

Trong đó có một món ăn nàng luôn nghĩ đến là thịt tay gấu kho tàu.

Nồi áp suất khiến thịt tay gấu mềm vụn ngon miệng, vừa mới lấy ra đã tỏa mùi thơm bốn phía.

Mặt khác, nàng lại xào mấy món dưa cải. Đối với nấu ăn của Hách Tri Nhiễm, Mặc Cửu Diệp khen không dứt miệng, không hề giống như trước đây trong lòng cảm thấy ăn ngon cũng không thể hiện ra ngoài.

"Tài nấu ăn của nàng nếu như mở một quán ăn chắc chắn làm ăn sẽ phát đạt."

Hách Tri Nhiễm không quá nắm chắc tài nấu ăn của mình nhưng lại vô cùng tin tưởng gia vị trong không gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play