Ai ngờ, khi Lý Nhu Nhi ngồi xổm trong bụi cỏ ảo tưởng suy nghĩ miên man, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa.

Nàng ta lập tức cảnh giác hơn, đồng thời dùng sức đem Tạ Lâm kéo đến chắn trước người mình. Không biết Lý Nhu Nhi tìm ở chỗ nào được một cục đá sắc nhọn, để vào cổ Tạ Lâm.

Một khi bị phát hiện, nàng ta sẽ lấy tính mạng Tạ Lâm áp chế, cũng có thể tìm được cơ hội đào tẩu cho bản thân.

Mặc Cửu Diệp võ công cao cường, năng lực cảm giác cũng khác hắn với người bình thường.

Khi thời điểm đi ngang qua bụi cỏ kia, hắn dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng đến chỗ Lý Nhu Nhi ẩn thân.

Lúc này, khoảng không phía đông đã dần xuất hiện ánh sáng trắng như bụng cá.

Hắn rõ ràng nhìn ra được trong bụi cỏ có chút màu sắc khác thường.

Cái kia đúng là một góc quần áo Tạ Lâm.

"Lý Nhu Nhi, lấy một đứa bé làm con tin thì có bản lĩnh gì?" Hách Tri Nhiễm vạch trần tâm tư Lý Nhu Nhi không một chút lưu tình.

Điều này khiến cho Lý Nhu Nhi cả kinh trong lòng, đồng thời cũng hiểu rõ bản thân mình không trốn được.

Vì có thể thuận lợi đào tẩu, nàng ta cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng đối với Hách Tri Nhiễm.

"Tri Nhiễm, ta biết mấy ngày vừa rồi ta đã làm rất nhiều việc sai trái với ngươi, đó là bởi vì ta nhất thời không có cách nào tiếp thu được sự thật bị lưu đày. Hiện giờ ta đã biết sai rồi, ngươi xem ở phần tình nghĩa chúng ta đã từng có thời gian làm tỷ muội mà buông tha cho ta được không?”

"Chuyện này không có khả năng". Không đợi Hách Tri Nhiễm mở miệng, Mặc Cửu Diệp lạnh lùng trả lời Lý Nhu Nhi.

Ở trong lòng hắn, Lý Nhu Nhi làm những chuyện đó đối với Hách Tri Nhiễm chính là tội ác tày trời, có chỗ nào là bận tâm tới từng có tình tỷ muội?

Đối với người như vậy, một khi buông tha nàng ta, chẳng khác nào thả hổ về rừng, về sau chắc chắn sẽ có phiền toái không ngừng.

Sở dĩ hắn bao biện giành trước trả lời thay chính là lo lắng Hách Tri Nhiễm sẽ nhất thời mềm lòng.

Lời này nếu như là do Hách Tri Nhiễm nói, Lý Nhu Nhi còn dễ dàng tiếp nhận một ít. Dù sao mấy ngày nay hai người đã ầm ĩ đến nỗi không c.h.ế.t không ngừng.

Nhưng mà lời nói xuất phát từ miệng Mặc Cửa Diệp, trong lúc nhất thời Lý Nhu Nhi khó mà có thể tiếp thu được.

Đây chính là người nam nhân nàng ta từng thích, sao hắn có thể nói như vậy?

Mặc Cửu Diệp, nữ nhân này đã từng rất không muốn gả cho ngươi, ngươi có biết không?

Nàng lo lắng gả vào nhà họ Mặc sẽ biến thành quả phụ giống như tám vị tẩu tẩu kia, vì thế không ít lần tìm ta để suy nghĩ đối sách từ hôn với ngươi.

Còn có, từ nhỏ nàng đã ích kỉ, không có đảm đương, nữ nhân như vậy, không đáng giá để ngươi che chở".

Hách Tri Nhiễm là dạng tính tình gì, lại đối đãi với người nhà họ Mặc như thế nào, tuy rằng thời gian tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Mặc Cửu Diệp đối với nàng đã có hiểu biết.

"Nữ nhân của Mặc Cửu Diệp ta, cho dù là dùng mạng để che chở cũng là đương nhiên, cái này không liên quan đến ngươi".

Lý Nhu Nhi hoàn toàn bị lời nói của Mặc Cửu Diệp kích thích.

Nàng ta dùng cục đá sắc nhọn dí vào cổ Tạ Lâm chậm rãi đứng lên.

Mặt sưng to như cũ nhìn càng thêm vẻ dữ tợn. "Một khi đã như vậy, ta cũng không muốn nhiều lời với các ngươi, có hai con đường cho các ngươi chọn.

Một là để cho ta rời đi, tới chỗ an toàn, đương nhiên sẽ tha c.h.ế.t cho tên tiểu tử này, thứ hai...

"Không cần phải nói, chúng ta sẽ không để cho ngươi rời đi". Hách Tri Nhiễm lạnh lùng đánh gãy lời Lý Nhu Nhi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play