Thời điểm Lý Nhi Nhi mang theo Tạ Lâm chạy trốn, tất cả quan sai đều ở bên ngoài vòng lửa để chặn g.i.ế.c bầy sói, chỗ đó không có một ai, lại còn có lều trại che chắn, thực dễ dàng tránh thoát khỏi tầm mắt người khác.

Vòng qua lều trại nhóm quan sai, phía sau xuất hiện một con đường nhỏ.

Đuổi theo con đường nhỏ ra bên ngoài, bọn họ quan sát cực kì cẩn thận, thậm chí bụi cỏ ven đường cũng không bỏ qua.

Đi ra khỏi tầm 100 mét, trước mặt xuất hiện lối rẽ.

Hai người cực kỳ ăn ý chia sang hai hướng tìm kiếm, vừa mới đi thêm được vài bước, Hách Tri Nhiễm liền ngồi xổm xuống đất, nhặt lên một mảnh vải vụn.

Mặc Cửu Diệp thấy thế vội vàng tiến đến: "Có phát hiện điều gì không?"

Hách Tri Nhiễm đưa miếng vải vụn to bằng bàn tay vừa nhặt được cho Mặc Cử Diệp.

"Nếu như ta không có nhớ lầm, thì đây là khăn chít đầu của Tạ Lâm.

Nàng nhớ rõ rãng, vì hôm nay nàng có xoa đầu Tạ Lâm.

Bởi vì khăn chít đầu là màu xanh đậm, nàng còn có chút cười thầm trong lòng, nghĩ cổ nhân thật đúng là quá chú trọng, trên đầu nam hài tử cũng để khối khăn chít đầu màu xanh.

Mặc Cửu Diệp nắm chặt khăn chít đầu trong lòng bàn tay.

"Đi, chúng ta tiếp tục đuổi theo"

Hai người tiếp tục đi dọc theo đường mòn tiến về phía trước, kiểm tra càng thêm cẩn thận...

Thời gian quay ngược lại nửa canh giờ trước đó.

Lý Nhu Nhi nhìn thấy nhóm quan sai đều chạy ra bên ngoài vòng lửa để xua đuổi bầy sói, nàng ta biết cơ hội của mình đến rồi. Vì để chuẩn bị ổn thỏa, nàng ta dự tính đi đến chỗ đông người quan sát thật kĩ.

Kết quả, ngay lúc nàng ta đi đến vị trí nghỉ ngơi của nhà họ Tạ, thì nhìn thấy một mình Tạ Lâm đứng ở phía sau đám người.

Vì thế, nàng ta đánh liều tiến lên, dùng sức bịt chặt miệng cậu ta, thần không biết quỷ không hay mang người đi.

Con đường đào tẩu của nàng ta thực sự đúng như Mặc Cửu Diệp dự đoán, chính là ở phía sau lều trại đám quan sai.

Lý Nhu Nhi có một cánh tay bị trật khớp, nên một tay khống chế Tạ Lâm mười phần cố hết sức.

Huống chi, Tạ Lâm còn không ngừng khóc lóc giẫy giụa phản kháng.

Vì thế, nàng ta tùy ý chui vào trong một cái lều trại, nhặt lên một chiếc tất của quan sai nào đó chưa kịp đeo vào, nhét vào trong miệng Tạ Lâm.

Mùi hương ngay mũi khiến cho Tạ Lâm choáng váng trong chốc lát, thừa dịp này, nàng ta lại tìm đoạn dây thừng, trói c.h.ặ.t t.a.y chân Tạ Lâm lại.

Ngay sau đó khiêng Tạ Lâm lên vai, nhanh chóng chạy về hướng đường mòn.

Nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái lối rẽ, nhìn kỹ thì thấy một bên đường bị dẫm đến bằng phẳng, có thể chứng mình con đường này thường xuyên có người qua lại.

Hiện giờ nàng ta sợ nhất là bị người bắt gặp, vì thế quyết đoán lựa chọn con đường ít dấu chân hơn.

Cũng chính vào lúc ấy, Tạ Lâm nỗ lực làm búi tóc tung tán, khiến cho khăn chít đầu rơi trên mặt đất, cung cấp manh mối quý giá cho Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp.

Vốn tưởng rằng Tạ Lâm là một hài tử chưa lớn, không có bao nhiêu trọng lượng.

Kết quả, Lý Nhu Nhi lại đánh giá quá cao thể lực của chính mình, mới chạy được không bao lâu, nàng ta đã không thể chạy nổi được nữa.

Nàng ta nhìn phía sau, không có dấu hiệu người đuổi theo phía sau, vì thế mang theo Tạ Lâm trốn vào trong bụi cỏ ven đường. Nàng ta nghĩ, chỉ cần tối nay thoát được, nhóm quan sai sốt ruột lên đường sẽ từ bỏ việc tìm kiếm. Tới lúc ấy, tên nhóc con Tạ Lâm này cũng không có chỗ dùng đến, trực tiếp tiễn cậu ta đi Tây Thiên luôn, cũng đỡ phải đi theo đám phạm nhân kia cùng nhau chịu tội...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play