Đúng lúc này, có vài tên sai nha cũng tìm được đến nơi đây.
Nhìn thấy Lý Nhu Nhi bắt cóc Tạ Lâm, lập tức mở miệng quát lớn.
“Lý Nhu Nhị, ngươi có biết đào phạm sẽ có kết cục gì hay không?”
Giờ phút này trong lòng Lý Nhu Nhi đã không còn sợ hãi bất cứ thứ gì, nàng ta ý thức rõ ràng, nếu hôm nay nàng ta không thể thuận lợi bỏ trốn, cũng chỉ còn lại con đường c.h.ế.t.
“Ha ha ha... Ta mặc kệ là kết cục gì, ta lại không phạm tội, dựa vào cái gì muốn ta phải thừa nhận những chuyện này?”
Vừa nói, nàng ta vừa đem cục đá sắc nhọn hướng về phía cổ Tạ Lâm dùng sức cắt một cái.
Máu tươi theo cổ áo Tạ Lâm chảy xuôi xuống dưới.
Rốt cuộc Tạ Lâm vẫn là một đứa trẻ, thân thể bị đau, bản năng liền giãy giụa.
Nhưng mà, cậu ta càng vặn vẹo thân thể, sức lực của tay Lý Nhu Nhi càng không khống chế được, vì thế cho nên khiến cho miệng vết thương của cậu ta càng lúc càng lớn.
Cùng lúc đó, Lý Nhu Nhi lôi kéo Tạ Lâm, thân thể cả hai cùng lùi về sau từng bước.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp thấy thế, bất chấp ở đây còn có những quan sai, đều đồng thời giơ cánh tay lên, hai mũi tên đồng thời bay ra hướng về giữa chân mày Lý Nhu Nhi.
Trong chớp mắt, giữa mày Lý Nhu Nhi liên bị cắm hai mũi tên, cả người đều đổ về phía sau.
Hai chân Tạ Lâm bị dây thừng bó chặt, trọng tâm thân mình không vững, lập tức đổ về phía trước.
Mặc Cửu Diệp thi triển khinh công, lấy thế như sét đánh không kịp che tài bay đến đón được tiểu gia hỏa, sau đó nhanh chóng ôm cậu ta xoay người rời khỏi chỗ đó. Trở lại vị trí ban đầu, Trương Thanh tiến đến lấy đi đồ vật được nhét trong miệng Tạ Lâm.
Kết quả vừa cầm vào tay đã thấy mùi, lập tức hắn ta gào ầm lên.
"Lý Nhu Nhi ở chỗ nào tìm được cái tất thối? Huân c.h.ế.t lão tử.....
Chu Lão Bát cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc, đồng thời cúi đầu nhìn thoáng qua chân còn chưa đeo tất kia của mình.
"Cái này hình như là tất của ta".
"Ọe.... Trương Thanh đã không kìm nén được mà nôn ọe.
"Khụ khụ khụ... Chu Lão Bát, tất này của huynh tuyệt đối có độc..." Trương Thanh một bên vừa nôn ọe vừa phát tiết bất mãn trong lòng.
Bản thân bị vạch trần tất thối, đặc biệt là trước mặt Hách Tri Nhiễm, Chu Lão Bát tức khắc có loại cảm giác không chỗ dung thân.
May mắn chính là, lực chú ý của tất cả mọi người giờ phút này không hề đặt lên người Chu Lão Bát.
Nhìn thấy Tạ Lâm nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong lúc nhất thời Hách Tri Nhiễm cũng không thể phận biệt được đến tột cùng là cậu ta bị trở ngại hô hấp hay là bị cái tất thối kia làm ngạt.
Mặc kệ như thế nào, khẳng định hiện tại đứa trẻ không dễ chịu.
Hơn nữa, trên cổ cậu ta còn có miệng vết thương do cục đá gây ra, tuy nói nhìn qua cũng không phải rất nghiêm trọng, nhưng cũng nên xử lý ngay mới tốt.
Vì thế, nàng vội vàng giúp đứa trẻ cởi bỏ dây thừng trên chân và tay, sau đó gỡ túi nước bên hông xuống, đút cho cậu ta một ít nước.
"Các vị quan gia, người đã tìm được, chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về thôi!"
Trước mặt nhiều người như vậy, nàng không có biện pháp lấy ra đồ dùng chữa bệnh từ trong không gian để giúp Tạ Lâm xử lý vết thương.
Hơn nữa, bon họ đã đồng ý với Bành Vượng, trước khi hừng đông mặc kệ có tìm được người hay không, đều sẽ quay về.
Nghĩ thế, Hách Tri Nhiễm một phút cũng không muốn dừng lại, bế Tạ Lâm lên rồi quay trở về.
Mặc Cửu Diệp cùng Chu Lão Bát gần như đồng thời đuổi theo, tính toán muốn ôm lấy Tạ Lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT