Edit: Vân Vũ.
***
Sương Hàn khẽ nhắm mắt lại.
1028 đã cho cô xem ký ức của Lý La, thật sự đáng thương.
Nhưng theo cô thấy, việc họ bị bắt nạt thảm hại như vậy cũng là do bản thân yếu đuối.
"Nếu vậy, để họ nhận lấy tội ác của chính mình, cứ đánh vào miệng đi." Sương Hàn nhìn năm người phụ nữ nằm dưới đất.
"Cô Lệ Lệ." Cô nhìn người phụ nữ tóc đỏ xoăn.
Cô ta là trung tâm của nhóm này, cũng là người bắt nạt hai người họ nhiều nhất. Những người khác phần lớn chỉ hùa theo cô ta.
"Cô." Sương Hàn chỉ vào cô gái tóc ngắn: “Qua đó, tát vào mặt cô ta, thêm hai người nữa, giữ chặt đừng để cô ta chạy.”
Cô gái tóc ngắn sững người: “Cái gì?”
Sương Hàn tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Nếu không muốn động tay, các người có thể tự mình chịu đòn cũng được.”
Cô gái tóc ngắn run rẩy, hai cô gái khác vội vã bước đến bên cạnh Lệ Lệ.
Lệ Lệ rõ ràng đã hiểu ra điều gì đó, lớn tiếng hét lên: “Các người làm gì vậy? Đừng nghe lời cô ta, các người làm gì... các người dám động vào tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho các người đâu!”
Rắc.
Sương Hàn dẫm mạnh làm gãy chiếc ghế thấp dưới chân, giục: “Còn không ra tay?”
Cô gái tóc ngắn run lên trong lòng, nghiến răng giơ tay lên: Chát!
Tiếng tát vang lên rõ ràng trong căn phòng.
Cô gái tóc ngắn lo lắng nhìn Sương Hàn.
Sương Hàn nhìn Trần Tuyết: “Như vậy có được không? Cậu hả dạ chưa?”
Trần Tuyết ngẩn ngơ nói: “Cái gì? Hả, hả dạ.”
Sương Hàn gật đầu, quay sang cô gái tóc ngắn: “Nghe rõ chưa? Cứ thế, tiếp tục đi.”
Chát!
Chát!
Rất nhanh, những lời chửi rủa biến mất, tiếng khóc la chuyển thành lời cầu xin:
“Tôi sai rồi, Lý La, chị Lý La, Trần Tuyết, A Tuyết, xin lỗi, tôi sai rồi...”
Sương Hàn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không dao động.
Nhưng Trần Tuyết thì không thể tiếp tục nhìn nữa.
Cô liếc sang bên đó một cái, nhỏ giọng nói với Sương Hàn: “Hay là... dừng lại ở đây thôi?”
Sương Hàn nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Cậu chắc chứ? Dừng lại, không truy cứu nữa?”
Trần Tuyết do dự, Lệ Lệ lại thét lên một tiếng đau đớn.
Trần Tuyết lộ vẻ không đành lòng: “Mình chắc rồi, chúng ta đã trả thù rồi, vậy là đủ.”
“Được rồi.”
Cô gái tóc ngắn lập tức dừng tay.
Sương Hàn đứng dậy, nhìn bọn họ: “Vậy thì, những ân oán trước đây xóa bỏ hết.”
Mấy cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp hít vào trọn vẹn, đã nghe Sương Hàn mỉm cười nói:
“Bây giờ chúng ta cùng nói về những chuyện sau này...”
Mấy người: “...”
*
1028 cảm thấy diễn biến của sự việc này có gì đó không ổn.
Hệ thống nói: “Ký chủ, chúng ta đang muốn làm người tốt, tích lũy công đức, tôi thấy hành động của cô hơi...”
Sương Hàn đang lướt web, thuận miệng nói: “Tôi đâu có đánh người, cũng không chửi ai. Đừng bận tâm cảm nhận của cậu, quan trọng là cảm nhận của tôi. Tôi thấy hành động của mình chẳng có vấn đề gì.”
1028: “...”
Ký chủ đang xem mấy thứ kỳ quặc gì vậy!
Giải quyết xong đám bạn cùng phòng phiền phức, Sương Hàn lại gọi một phần đồ ăn ngoài, chẳng mấy chốc đã đến tám giờ tối.
Đó là thời gian Sương Hàn bắt đầu livestream.
Tên phòng livestream của Lý La là [Bông Hoa Bự Thích Ăn], số lượng người theo dõi có vài chục nghìn, bỏ qua lượt ảo thì số lượng thực chỉ dưới một nghìn.
Trong số đó, người thật sự xem livestream của cô ấy chưa đến một trăm người.
Vì vậy, Lý La luôn chỉ nhận mức lương tối thiểu của công ty. Nếu không phải đã ký hợp đồng hai năm với Tinh Tinh Giải Trí và công ty cũng chẳng ngại nuôi một người rảnh rỗi, cô ấy có lẽ đã sớm bị đuổi rồi.
Việc đầu tiên Sương Hàn làm là đổi ID livestream.
[Sương Hàn]
Tên này đã được sử dụng.
Sương Hàn: “…”
Có chút bực bội.
*****
01/11/2024.