Edit: Vân Vũ.
***
Có năm cô gái đang ngồi trên sô pha.
TV đang mở, trên bàn trà ném tùy tiện rất nhiều đồ ăn và nước uống.
Tất nhiên, bây giờ bọn họ đang rất vui vẻ.
Thấy Sương Hàn và Trần Tuyết đi tới, cô gái có mái tóc xoăn màu đỏ ngồi bên trái lên tiếng đầu tiên: “Không phải nói sốt cao, hôn mê sao? Làm sao tỉnh nhanh thế?”
Một cô gái tóc ngắn tiếp lời: “Tôi đã nói rồi mà, chó cái rất cứng đầu, sao có thể dễ dàng ngã như vậy được?”
Tóc xoăn đỏ ác độc nói: “Thật đáng thương, sao lại không nóng chết cô ta luôn đi.”
Trần Tuyết nhịn không được: "Tiểu La vừa mới tốt lên, sao các cô lại độc miệng ngư thế, không sợ gặp báo ứng sao?
Tóc đỏ ha ha cười lớn: “Báo ứng cái gì chứ? Tao chỉ nói vài câu thôi, còn nó, con điếm đi dụ dỗ đàn ông, nó mới là đứa phải gặp báo ứng.”
Trần Tuyết: “Cô...”
Sương Hàn giữ nàng lại: “Đừng nói nữa.”
Mấy người phụ nữ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Sương Hàn.
Lý La là người yếu đuối, mỗi khi bị bắt nạt thì đều im lặng chịu đựng.
Cũng đúng thôi, bởi vì cô ấy yếu đuối nên bọn họ mới không hề kiêng nể gì mà bắt nạt, sỉ nhục cô ấy.
Sương Hàn nói: “Tôi sẽ không cùng các cô cãi nhau, bởi vì tôi không giỏi nói chuyện.”
Tóc xoăn đỏ cười nhạo: “Mày đang nói nhảm cái gì...”
Nháy mắt một tay lao tới, cô ta đột nhiên thấy da đâu căng ra, tiếp tới là một cơn đau rát.
Sương Hàn nhẹ nhàng ghé vào tai cô ta nói: “Ta giỏi nhất là, đánh nhau.”
Kéo túm tóc đỏ trong tay, khi tất cả chưa kịp phản ứng liền ném cô ta lên bàn trà, dùng một chân dẫm lên bụng cô ta.
Tóc đỏ thét lên một tiếng thảm thiết, giơ tay muốn túm lấy cô: “Con chó chết!”
Những người khác bây giờ mới chụm vào, muốn đẩy Sương Hàn ra rồi đỡ cô ta dậy.
Sương Hàn một chân đá từng người một, cuối cùng tất cả đều ngã đầy đất.
Cô đối diện với năm cặp mắt sợ hãi.
Sương Hàn đá cô gái trên bàn trà xuống, cùng chị em của cô ta nằm trên đất, xong mới ngồi xuống sô pha.
"Các cô có thể tiếp tục chửi." Cô nói.
Tóc đỏ run rẩy nhắt điện thoại lên lập tức gọi đi.
"Tôi khuyên cô tốt nhất nên dừng lại." Sương Hàn cười, nhìn cô ta.
Cô tiện tay nhặt một cái hộp hẹp cao su lên, nhẹ nhàng vặn, cái hộp vốn dĩ cứng rắn giờ lại mềm oặt như giấy vệ sinh, không cần dùng nhiều sức đã bóp nó thành một quả cầu.
Tay tóc đỏ run lên, điện thoại bị rơi trên đất.
Sương Hàn hỏi hệ thống một tiếng: “Bọn họ chửi ta lâu như thế, ta chính là phòng vệ chính đáng, đúng không.”
1028: “Cũng, cũng đúng.”
Nó thấy Sương Hàn lại định tiếp tục ra tay, vội vàng nói: “Nhưng mà bây giờ bọn họ đã không thể phản kháng, ký chủ, ngài không thể tiếp tục.”
Sương Hàn: “......Chậc!”
Còn chưa đánh đã kết thúc rồi.
Không sảng khoái.
Cô quay đầu nhìn Trần Tuyết, cô gái thật thà này đã bị dọa tới mức trắng bệt cả mặt, nhìn cô y như nhìn thấy quỷ.
Sương Hàn hỏi: “Bị dọa sợ à?”
Trần Tuyết gật đầu, rồi lại lắc đầu, bất ngờ reo lên: “Cậu thật sự giỏi đến vậy sao! Quá lợi hại!”
Sương Hàn ngẩn người một chút, khẽ cười: “Chuyện nhỏ thôi.”
Cô hỏi Trần Tuyết: “Cậu thấy, đánh họ một trận như vậy, có hả dạ không?”
Trần Tuyết gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hả dạ!”
"Vậy quá khứ có thể xóa bỏ hết được không?" Sương Hàn lại hỏi.
Cô không thể cảm nhận nỗi đau của Lý La, chỉ có thể hỏi Trần Tuyết, người từng trải qua điều tương tự.
Trần Tuyết lại do dự.
Sương Hàn cũng không thúc giục, lặng lẽ chờ cô lên tiếng.
Trần Tuyết nhìn năm người nằm dưới đất, chậm rãi lắc đầu: “Mình thấy vẫn chưa đủ.”
Mắt cô nhanh chóng đỏ hoe: “Chúng ta... chúng ta đã bị bắt nạt thảm hại đến mức nào chứ.”
*****
01/11/2024.