"Nói thật? Nói cái gì thật?

Hơi thở của Lưu Thanh càng lúc càng dồn dập, nhịp tim trở nên loạn nhịp, đôi mắt xanh thẳm như bị bao phủ bởi một làn sương mờ, suy nghĩ của anh vô thức trôi dạt về viễn cảnh tồi tệ nhất.

Nếu Tư Uyên thật sự bắt đầu tra hỏi, anh có thể chịu đựng được bao lâu? Anh tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ một chút thông tin về Liên Bang. Ở cấp bậc tướng quân, những gì anh biết không phải ai cũng biết, và chỉ cần một lời nói lỡ miệng thôi cũng đủ dẫn đến thảm họa cho hàng vạn gia đình.

Anh không thể nói, tuyệt đối không thể.

Lưu Thanh vốn đang yên lặng, đột ngột bắt đầu giãy giụa dữ dội, như thể anh đã gom hết sức lực của cả đời, hạ quyết tâm không sợ chết. Anh không biết mình đang nghĩ gì, không chọn cách nhanh gọn như các sư phụ từng dạy là nuốt độc dược tự vệ, mà thay vào đó, chọn con đường kiên cường chống trả.

Chiếc vòng cổ liền phát ra dòng điện như đã lập trình, khiến anh đau đớn rên rỉ. Những đợt khoái cảm tràn ngập từ sâu trong cơ thể, buộc anh phải há miệng thở dốc để xoa dịu sự kích thích dày vò. Cơ bắp anh căng cứng, ý đồ đá vào Tư Uyên nhưng đều bị hắn chặn lại từng cú một.

“Haha… tôi… sẽ không nói… A!” Lưu Thanh, tóc đen ướt đẫm mồ hôi, hốc mắt đỏ lên, nắm chặt tay, quyết tâm không lùi bước.

Rõ ràng sự phản kháng của Lưu Thanh chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn nhưng anh vẫn không dừng lại. Tư Uyên nhận thấy tình trạng không bình thường của Lưu Thanh, nhanh chóng giữ chặt tay anh, xoay người đè anh xuống giường theo một tư thế chuẩn xác, đồng thời giải phóng tin tức tố có tác dụng trấn an, giúp anh dần ổn định.

Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Lưu Thanh. Khi thấy anh đã bình tĩnh lại, Tư Uyên mới dần nới lỏng. Đôi mắt sắc lạnh của hắn ánh lên tia u tối, như thể vừa nắm bắt được điểm then chốt, “Em nghĩ rằng tôi muốn hỏi gì?”

Lưu Thanh không đáp, lượng tin tức tố lớn đột ngột khiến anh dần mất đi sự tỉnh táo, đầu óc như ngưng đọng, khuôn mặt chìm trong đệm mềm, thân thể vô thức run rẩy.

Anh vẫn đang sợ hãi và Tư Uyên nhận ra điều đó. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Thanh vào lòng, vuốt ve lưng anh, nén lại cơn giận dữ ban đầu. Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng: “Ngoan nào, bảo bối. Nhìn xem, không ai có thể làm tổn thương em được.”

Như để khẳng định lời nói, Tư Uyên cẩn thận bỏ tất cả dụng cụ và lọ thuốc vừa cầm đi, khẽ hôn lên cổ Lưu Thanh, không hề gia tăng thêm áp lực nào, giúp anh có thể tự do hít thở.

Sự an ủi này kéo dài vài phút, đủ để Lưu Thanh thoát khỏi dư vị đau đớn và khoái cảm đan xen mà lượng tin tức tố mang lại. Khi ý thức trở lại, anh nhận ra mình đang run rẩy dữ dội, nước mắt không kìm được lăn xuống từ hốc mắt.

Anh cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, chỉ có chút hơi ấm từ người Tư Uyên làm anh không kìm được mà tiến sát hơn. Cuộn tròn trong vòng tay Tư Uyên, anh cảm thấy buồn ngủ vì mất máu, muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ.

“...Tôi không thể…” Anh thì thầm, như thể từ sâu thẳm đã lập trình cho mình phản ứng này, như thể bị bóng tối đè nặng đến mức không thể tự tỉnh lại.

Tư Uyên không còn hùng hổ, trái lại, hắn dịu dàng như một quý ông, lau khô những giọt nước mắt của Lưu Thanh, nhẹ giọng nói: “Không muốn nói cũng không sao, Lưu Thanh.”

Hắn nắm lấy cổ tay trái của Lưu Thanh, nhẹ nhàng liếm lên vết thương như thể rất đau lòng.

Sự ấm áp này khiến Lưu Thanh bình tĩnh lại, anh cuối cùng lấy lại bình tĩnh, giọng khàn khàn nói: “…Tôi không đoán được, anh dẫn tôi đến đây vì mục đích gì.”

Không khí đột nhiên an tĩnh, Tư Uyên ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Thanh vài giây rồi đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của anh. Một lúc sau, như đã hiểu ra lý do cho sự bất an của Lưu Thanh, hắn không khỏi bật cười nhẹ.

“Xem ra câu chuyện của cha tôi đã khiến em hiểu lầm, khiến em nghĩ rằng tôi cũng sẽ lợi dụng em như ông ấy đã làm,” giọng của Tư Uyên thật dịu dàng, từng lời nói ra đều trúng ngay vào điểm yếu của Lưu Thanh. “Không phải đâu, Lưu Thanh. Tôi yêu em và điều đó đã bắt đầu từ rất lâu rồi.”

Lời thổ lộ bất ngờ ấy làm Lưu Thanh giật mình, gần như không thể kịp phản ứng. Tư Uyên không thúc ép anh phải đáp lại ngay lập tức mà chỉ nhẹ nhàng giúp anh điều chỉnh sang một tư thế thoải mái hơn.

“Em có lẽ đã không còn nhớ, hồi nhỏ em từng hứa sẽ trở thành phó quan của tôi.” Hắn khẽ nói bên tai Lưu Thanh, lời nói như đưa anh trở lại khoảng ký ức đã bị khóa kín từ lâu.

Trong kí ức mờ nhạt ấy, tiếng chuông nhà thờ vang vọng, gợi lên hình ảnh những đứa trẻ vui đùa chạy nhảy trên cánh đồng. Lưu Thanh nhớ rõ mình từng ngồi bên bờ đê, nhìn ra biển cả bao la, chia sẻ những lý tưởng tuổi thơ với một thiếu niên ngồi cạnh.

“Tôi muốn bảo vệ mọi người nơi đây,” Anh nói, “Anh, thúc bá, thầy cô trong trường và tất cả mọi người. Tôi muốn họ luôn vui vẻ, không phải lo lắng về chiến tranh bất chợt. Còn anh thì sao, Tiểu Uyên?”

Chàng trai ngồi bên cạnh, lớn tuổi hơn một chút, có vẻ hơi ngại ngùng, không giống chút nào với hình ảnh trưởng thành đầy uy nghiêm của hắn sau này. Sau một hồi trầm ngâm, hắn khẽ đáp lại trong ánh mắt mong đợi của Lưu Thanh, “… Tôi muốn trở thành tướng quân.”

Lưu Thanh bật cười: “Tướng quân? Muốn làm tướng quân thì phải là Alpha mới được. Còn anh như thế này, có khi lớn lên sẽ là một Omega mất?”

Lúc đó, chàng trai chẳng hề chần chừ mà đáp ngay: “Không đâu.”

Lưu Thanh cười nói: “Được rồi, được rồi, muốn làm gì cũng được. Vậy khi anh làm tướng quân, tôi sẽ làm phó quan của anh. Dù anh có trở thành gì, tôi cũng sẽ bảo vệ anh.”

Những lời hứa hẹn tuổi trẻ ngỡ như chỉ là hứa suông nhưng thời gian và số phận vô tình lại đưa mọi thứ tới tình cảnh như bây giờ.

Lưu Thanh bất chợt đưa tay lên trán, trái tim vốn đã yên ổn lại đập thình thịch, như không thể nào kiểm soát. Hồi ức ấy đột ngột ùa về như dòng nước tràn, không đầu không đuôi, chỉ để lại một cảm giác bàng hoàng.

Anh gần như đã quên đi ký ức về tuổi thơ của mình, nhưng giờ đây nhớ lại, mới thấy bản thân đã bỏ quên nó sâu đến nhường nào.

Tư Uyên nắm lấy tay anh, một lần nữa thả ra chút tin tức tố trấn an: “Sau đó, tôi và mẹ đã bị cha đưa đi xa. Khi tôi có đủ khả năng để tìm em thì em đã không còn ở đó. Tôi đã tìm kiếm em rất lâu. Đáng tiếc là đến khi tìm thấy, em đã trở thành tướng quân của Liên Bang và tôi không thể chắc chắn đó là em, cho đến gần đây mới xác nhận được. Đó là lý do tôi đưa em về đây.”

Ánh mắt Tư Uyên từ đầu đến cuối vẫn chăm chú dừng lại ở vết thương trên cổ tay của Lưu Thanh.

“Từ khi còn bé, cho đến khi gặp lại, tôi vẫn luôn yêu em.”

Giọng nói của hắn chân thành, nồng nàn, không một chút ngờ vực như gợi lại hình ảnh của cậu thiếu niên ngày nào, khiến cho hơi thở của Lưu Thanh gần như ngưng lại.

Thì ra anh đã hiểu lầm, đã ác ý suy đoán lòng chân thành của Tư Uyên. Nghĩ lại, nhiều lần Tư Uyên nổi giận kỳ thực đều hợp lý, còn bản thân anh lại chỉ toàn vô cớ gây chuyện.

Vừa định nói điều gì, Lưu Thanh đột ngột khựng lại, cảm thấy từng cơn nóng rực dâng trào trong cơ thể. Lý trí của anh dần bị chi phối bởi khát khao không thể kiềm chế, thân thể đã từng bị hoàn toàn đánh dấu giờ đây tự động phản ứng với tin tức tố của bạn lữ, thôi thúc anh tìm đến gần Tư Uyên.

Độ phù hợp đến trăm phần trăm là một mối gắn kết đầy cuốn hút nhưng cũng tàn nhẫn. Đêm trước thời kỳ động dục, lại vừa tiếp nhận lượng tin tức tố lớn như thế, cơ thể anh bất ngờ bỏ qua cả sự suy yếu do mất máu, đưa thẳng anh vào trạng thái động dục!

Như thể đã đoán trước tình huống này, Tư Uyên vòng tay ôm lấy cổ Lưu Tranh, hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng trấn an: “Bé ngoan, đừng sợ. Cứ giao cho tôi là được.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play