Một đêm yên bình không mộng mị.
Khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, Tư Uyên thấy Lưu Thanh đã thức dậy, liền cũng ngồi dậy: “Hôm nay em muốn ăn gì cho bữa sáng?”
Lưu Thanh tỉnh dậy khá nhanh, chỉ một thoáng đã trông khỏe khoắn. Anh nhẹ nhàng xoa đôi mắt và đáp: “Gì cũng được.”
Vừa nói xong, anh chợt khựng lại, có chút cứng đờ nhìn về phía Tư Uyên. Câu trả lời thật sự quá tùy ý và nghe không lịch sự lắm. Đối phương đã hỏi thì ít nhất cũng nên đưa ra một gợi ý cụ thể.
“Ý em là… ừm…” Lưu Thanh cúi đầu, ngại không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Uyên, trông như một đứa trẻ vừa làm điều gì sai. “Bánh mì, bánh mì là được rồi.”
Một tiếng thở dài khẽ vang lên từ phía trên đầu anh rồi Tư Uyên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Lưu Thanh, sau đó đặt tay lên gáy anh, nhẹ nhàng nâng cằm lên để hai người nhìn vào mắt nhau.
“Bảo bối, anh có làm gì khiến em cảm thấy khó chịu không?” Ánh mắt Tư Uyên thoáng hiện chút buồn bã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play