Thiên Nguyên Túc Gia
-------------------------------
Ở nơi có cơn gió mạnh và luồng khí phát ra cách đó không xa, có một chiếc thuyền đang chậm rãi hạ xuống. Chiếc thuyền tráng lệ, được chế tạo và cung cấp năng lượng bằng linh thạch đắt đỏ. Tại vị trí khe nứt phong ấn của núi Nam Ổ, lúc này có hàng chục tu sĩ đang đứng, trang phục của họ khác nhau, đứng đầu chính là Ly Hỏa Phái - môn phái đã lập lệnh cấm ra vào núi Nam Ổ.
Trong làn sương mù dày đặc đầy âm khí của hang núi, các tu sĩ mang theo pháp khí đang đứng nghiêm ở đó, khi cơn gió mạnh đó thổi tới liền đồng loạt nhìn lên cao.
Các tu sĩ đều có khí chất phi phàm, quần áo chỉnh tề, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thấy không phù hợp với bầu không khí âm u và mịt mù của núi Nam Ổ. Khí thế của bọn họ giống như các tiên nhân chuyên trảm yêu trừ ma, đúng như những lời đồn mà Trương Phú Quý đã từng nghe.
Vào lúc này, một tu sĩ mặc áo xanh bước ra từ trong con thuyền đang từ từ hạ xuống. Toàn thân y khoác đạo bào tay thụng, đôi mắt sắc bén, từng cử chỉ hành động đều mang theo khí thế mạnh mẽ.
Y vừa bước ra khỏi con thuyền, sự chú ý của tất cả tu sĩ xung quanh đều đổ dồn về phía y.
"Đó là ai vậy?"
"Ngài không biết sao!? Đó chính là thiếu chủ của Túc gia, ai ở Nam Giới mà không biết hắn chứ."
Có câu "nhất sơn, tứ môn, bát gia", đó là những thế lực đứng đầu trong giới tu đạo Đông Hoàn. Trong đó "nhất sơn" là chỉ Thiên Lộc Sơn, nơi tập trung của những thiên tài truyền thuyết. Nhân tài ở Thiên Lộc Sơn xuất hiện lớp lớp, suốt hàng trăm năm qua luôn là chỗ dựa vững chắc của người tu đạo. Dưới Thiên Lộc Sơn là tứ đại môn phái bao gồm: Thương Tuyết Tông, La Sơn Môn, Huyền Vũ Trang và Thần Y Cốc, cùng ngang hàng với tứ đại môn phái là bát đại gia tộc.
Tu sĩ áo xanh này chính là thiếu chủ của Túc gia, gia tộc đứng thứ sáu trong bát đại gia tộc - Túc Dịch.
Túc Dịch chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã tiến cấp Kim Đan, trở thành đệ tử chân truyền của tông chủ Thương Tuyết Tông, nổi danh từ khi còn bé nhờ vào tài nghệ sử dụng bùa chú, cũng là một trong số ít những thiên tài xuất sắc trong thế hệ tu sĩ trẻ tuổi hiện nay.
Các tu sĩ khác đều vô tình hoặc cố ý quan sát những người nhà họ Túc, rồi dồn hết ánh mắt lên người tu sĩ áo xanh kia. Sau khi trưởng lão của Túc gia và tu sĩ của Ly Hỏa Phái trò chuyện xong, tu sĩ áo xanh ấy liền dẫn theo vài tu sĩ của Ly Hỏa Phái tiến sâu vào trong khe nứt của núi Nam Ổ.
Tu sĩ áo xanh chẳng cần nói gì, chỉ cần đi ngang qua thôi cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế khác biệt của y.
"Chuyện ồn ào mà dạo trước ngươi kể có thật không vậy? Thiên Nguyên Thành Túc gia thật sự có hôn ước với thiếu chủ của Tây Trạch Cố gia sao?" Khi thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn chăm chú vào các tu sĩ của Túc gia, một đệ tử của môn phái nhỏ hỏi: "Hôn ước đó có phải là giữa thiếu chủ Túc gia và vị kia không vậy?"
Tu sĩ bên cạnh nghe vậy, đoạn liếc nhìn tu sĩ áo xanh cách đó không xa rồi hạ giọng nói: "Đừng có nói lung tung, nhưng mà ta nghe nói chiếc linh thuyền này của Túc gia vốn đi từ Thiên Nguyên Thành hướng về phía Tây, mà Cố gia chẳng phải ở Tây Trạch sao?"
Chuyện này nói ra cũng khá kỳ lạ, không lâu trước đây, từ Thiên Nguyên Thành đồn ra một tin rằng Túc gia có hôn ước với thiếu chủ Cố gia ở xa tận Tây Trạch. Túc gia đứng thứ sáu, còn Cố gia ở Tây Trạch luôn đứng đầu trong bát đại gia tộc. Thiếu chủ nhà họ Cố - Cố Tử Chu - còn là đại đệ tử của thiên hạ đệ nhất Thiên Lộc Sơn.
Nếu nói thiếu chủ Túc Dịch là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, thì thiếu chủ Cố Tử Chu chính là một thiên tài hiếm có trong thiên hạ.
Mười lăm tuổi đã tiến cấp Kim Đan, hai mươi lăm tuổi đã đạt đến Nguyên Anh, rõ ràng chính là nhân tài số một của giới tu đạo Đông Hoàn. Với tư chất này của hắn, một trăm năm sau chắc chắn có thể hóa thần độ kiếp, tương lai rộng mở khó mà tưởng tượng được.
Nếu Túc gia thật sự có hôn ước với thiếu chủ nhà họ Cố, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cục diện "nhất sơn, tứ môn, bát gia" hiện tại. Trong quá khứ, những tin đồn như vậy chỉ cần nửa ngày là có thể làm rõ, nhưng tin đồn này đã lan truyền nhiều ngày nay, ngay cả Túc gia và Cố gia đều không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Không giải thích thì khả năng cao chính là sự thật rồi.
Trương Phú Quý núp sau khu rừng khô cằn, lần đầu tiên gã nhìn thấy nhiều tu sĩ đến như vậy. Gã sống ở núi Nam Ổ bao nhiêu năm nay nhưng số tu sĩ gặp được đếm trên đầu ngón tay, thường là chết rồi trở thành ma quỷ, hoặc là bị các con quỷ khác ở núi Nam Ổ ăn sạch. Hơn nữa, những tu sĩ đó cùng với chiếc thuyền vừa đáp xuống này rõ ràng lợi hại hơn nhiều so với mấy kẻ tu sĩ kia.
Người trên lưng gã im lặng rất lâu, Trương Phú Quý run rẩy nói: "Nhiều tu sĩ như vậy..."
Thiếu niên lạnh giọng nói: "Im lặng."
Trương Phú Quý vội bịt miệng lại.
Toàn thân thiếu niên dính đầy máu, thương thế nghiêm trọng, giọng rất khàn, nhưng Trương Phú Quý bị quát lại mà không dám nhúc nhích.
Trương Phú Quý sợ run lên, suýt nữa gã đã không phân biệt được người này có phải là kẻ mù hay không?
Âm thanh trong tai Túc Duật càng trở nên rõ ràng hơn, thính giác của cậu vốn không nhạy như vậy, chắc hẳn là tiếng bước chân đang càng lúc càng đến gần.
Cậu nhìn thấy xung quanh vị trí phát ra tiếng người có rất nhiều màu sắc. Hòa quyện cùng với màu trắng của âm khí là những màu sắc tươi tắn kỳ dị như được bàn tay ma thuật tạo ra, vẩy vào màn đen làm cho Túc Duật nhìn đến ngẩn người. Những điểm sáng rơi xuống từng vật thể đang di chuyển, đặc biệt là trên vài vật thể khổng lồ, những điểm sáng này càng tập trung dày đặc như một dòng suối lấp lánh ánh sáng đang đổ xuống.
Túc Duật chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, vội hỏi: "Đó là gì?"
Trương Phú Quý nhìn theo hướng chỉ của cậu, ngây người một lúc rồi đáp: "Là một con thuyền rất lớn... Vừa rồi nghe bọn họ gọi cái đó là linh thuyền."
Túc Duật suy nghĩ về từ ngữ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đó. Linh thuyền, cái vật khổng lồ đó gọi là linh thuyền.
Vậy thì những luồng khí phát sáng này... là tỏa ra từ linh thuyền sao?
"Túc gia là gì?" Túc Duật đột nhiên hỏi.
Trương Phú Quý nghe xong liền ngẩn ra, dù gã đã chết ở núi Nam Ổ này rất lâu nhưng gã vẫn từng nghe qua danh tiếng của Túc gia.
Ở Nam Giới Đông Hoàn, ai mà không biết Thiên Nguyên Thành Túc gia chứ? Đó là một gia tộc tu đạo nổi tiếng lẫy lừng. Những tu sĩ Ly Hỏa Phái đang canh giữ lối vào của núi Nam Ổ cũng không sánh bằng chi thứ của Túc gia. Ngay cả ở nơi hẻo lánh như núi Nam Ổ này, người ta vẫn biết đến danh tiếng của Túc gia, vậy tại sao đạo trưởng lại không biết...?
Gã không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng nói ra những gì mình biết.
Sau khi Trương Phú Quý nói xong, thấy cậu vẫn không lên tiếng bèn dè dặt hỏi: "Những gì tôi biết chỉ có vậy, ngài còn muốn biết gì nữa không?"
"Hết rồi." Túc Duật hơi híp mắt lại, chăm chú nhìn những tia sáng trắng và màu sắc trộn lẫn vào nhau ở phía xa.
Chẳng qua khi nghe được cái tên đó cậu bỗng cảm thấy... ghê tởm.
Trương Phú Quý thấy đạo trưởng không nói gì thêm, cũng không dám hỏi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà len lén quan sát cậu. Đạo trưởng không phải là người của Nam Giới sao? Sao lại không quen thuộc với Nam Giới chút nào vậy?
Trương Phú Quý liếc mắt nhìn, thấy thiếu niên đạo sĩ đang dựa vào lưng mình, ánh mắt khẽ nhắm lại. Tình trạng của cậu có vẻ đã khá hơn nhiều so với bộ dạng thoi thóp trước đó, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn một chút.
"Bên kia hiện có rất nhiều tu sĩ, hình như họ đều đang tiến vào trong núi... Chắc chắn là đến để trảm yêu trừ ma. Đợi bọn họ đi vào hết, chúng ta sẽ có cơ hội chạy ra ngoài."
Túc Duật không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe kế hoạch của Trương Phú Quý.
Ở phía xa đó, trong tầm nhìn mờ tối của cậu, dù có không ít những luồng sáng đủ màu sắc như khói bếp lượn lờ, nhưng phần nhiều lại là những luồng sáng trắng giống như Trương Phú Quý. Túc Duật chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể nhìn thấy những luồng khí trắng đó tỏa ra từ lớp đất bên dưới, bay lên cao rồi như bị thứ gì đó kéo vào một nơi sâu hơn.
Đó là hướng mà các tu sĩ đang tiến vào như lời Trương Phú Quý đã nói.
Cậu không mấy quan tâm đến đám tu sĩ đó, hơn nữa khi nghe đến chữ "tu sĩ" hay "Túc gia", trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác chán ghét khó tả. Cậu không hiểu cảm giác này đến từ đâu ra, rõ ràng trong đầu cậu chẳng nhớ một chút ký ức nào.
Đúng lúc đó, đột nhiên có vài luồng âm khí tách ra khỏi đám âm khí kia, không bay về nơi ác quỷ đang tụ tập, mà lại hướng về phía Đông Nam. Trong màn đêm, những luồng âm khí này đặc biệt rõ ràng, khác biệt so với những luồng âm khí đang chảy theo dòng. Túc Duật khẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy có vài luồng sáng dị thường đang bay lên gần chỗ linh thuyền.
Những luồng sáng đó phát ra từ các tu sĩ, Túc Duật đang định nhìn kỹ hơn thì thấy chúng bị cuốn vào trong đám âm khí. Khi nhìn thấy những ánh sáng dị thường đó, cậu liền cảm thấy trong cổ họng dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Trương Phú Quý để ý thấy người ở trên lưng mình đang nắm chặt vai gã, bèn hỏi: "Đạo trưởng... ngài sao vậy? Chân đau ạ?"
Túc Duật đáp: "Có thứ gì đó đang đến."
Thứ gì đó đang đến sao? Trương Phú Quý nghe vậy vội nhìn ra ngoài, nhưng ngoại trừ các tu sĩ ra gã chẳng thấy thứ gì khác. Gã đang định hỏi thêm vài câu thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc theo cánh tay mình.
Trong rừng cây chợt vang lên tiếng xào xạc dữ dội kéo theo một luồng gió lớn ập đến.
Ngay lập tức liền thu hút mọi sự chú ý của các tu sĩ.
Các tu sĩ chưa kịp nhận ra tình huống gì thì những cây khô trong rừng đã lần lượt bị gãy đổ, cơn gió đang thổi nhẹ bỗng nhiên rít gào, lướt qua mang theo cái lạnh thấu xương. Một tiếng "Á" vang lên, có một tu sĩ đi phía trước do không chú ý đã bị lưỡi gió sắc lẹm chém rách áo ngoài, máu chảy ra ngay lập tức.
"Chuyện gì vậy!?"
"Mau phòng thủ! Cơn gió này có điều bất thường!"
"Đưa la bàn dò linh ra đây!"
Các tu sĩ rơi vào cảnh hỗn loạn, những tu sĩ có kinh nghiệm lâu năm lập tức lùi lại vài bước, giật lấy la bàn dò linh từ trong tay tu sĩ bên cạnh. Chỉ thấy cây kim trên la bàn đang xoay tít, chỉ trong vài giây, cây kim bị luồng âm khí đột ngột bùng phát bẻ gãy làm đôi.
Cơn gió ở lối vào núi Nam Ổ trở nên cuồng bạo hơn.
"Mau rút khỏi khe núi Nam Ổ!"
Cơn cuồng phong từ trong cánh rừng khô nổi lên, tiếng gió rít trong tai Túc Duật càng trở nên chói hơn, những luồng khí trắng trong mắt của cậu cuốn theo các màu sắc khác, như cơn lốc xoáy cuộn lên từ mặt đất, tạo thành một luồng khí kỳ dị bay lên bầu trời.
Trương Phú Quý cố gắng đứng vững trong cơn cuồng phong, dù đã sống ở núi Nam Ổ rất lâu nhưng gã chưa từng thấy cơn gió nào khủng khiếp đến như vậy.
Gã đã cõng người chạy trước vài bước, nhưng tốc độ rút lui của các tu sĩ trong cơn gió dữ còn nhanh hơn cả gã. Chỉ thấy các tu sĩ phong thái lẫm liệt giơ lên pháp khí, trong đó có một lão già tóc tai bạc phơ ném ra một pháp khí khổng lồ. Pháp khí khổng lồ vừa được ném ra, thì luồng khí hỗn loạn ở đây lại càng trở nên dữ dội hơn.
Túc Duật thấy luồng khí trắng bùng nổ, vội quát lên: "Đừng qua đó nữa!"
Bước chân của Trương Phú Quý đang chạy ra ngoài liền dừng lại, ngay sau đó, chiếc linh thuyền của Túc gia hóa thành một bức tường vàng, ầm ầm rơi xuống chặn kín lối ra duy nhất của núi Nam Ổ.
Chỉ còn một chút nữa là thoát ra ngoài.
"Xong rồi." Mặt mày Trương Phú Quý tái nhợt như tro tàn.
Lão già tóc bạc điều khiển linh thuyền tạo thành bức tường vàng, phong tỏa lối ra của núi Nam Ổ để ngăn âm khí tràn ra. Ánh mắt đục ngầu của lão quét qua những tu sĩ đang thở dốc bên dưới, sau khi xác nhận rằng hầu hết các tu sĩ đã thoát được ra ngoài, lão mới phong kín nốt cửa ải cuối cùng.
Đột nhiên, lão nhìn thấy một bóng người qua lớp tường vàng.
Bên rìa khu rừng khô cằn ở gần lối vào, có một người trung niên mặc áo vải thô đang hoảng loạn nhìn về phía này. Da dẻ gã xanh xao, rõ ràng là một hồn thể đã chết nhiều năm, nay đã hóa thành hình dạng con người.
Điều mà lão để ý tới là "người" đang nằm trên lưng hồn thể kia. Dù gọi là người nhưng lão lại không cảm nhận được chút linh khí nào thuộc về tu sĩ trên cơ thể của cậu thiếu niên. Toàn thân thiếu niên dính đầy máu, điều duy nhất khiến người ta kinh ngạc chính là gương mặt của cậu, đó là một nét đẹp gần như hoàn mỹ, cũng mang theo một cảm giác quen thuộc lạ thường.
Đúng lúc này, cơn cuồng phong trong núi Nam Ổ lại ập đến, sương đen bị cuốn lên va vào bức tường mà linh thuyền hóa thành. Những tu sĩ chưa kịp rút lui bị cơn gió cuốn lấy, biến mất ngay trước mắt mọi người.
"Sao lại thế này? Không phải chỉ nói nơi này âm khí quá nặng thôi sao?"
"Như thế này sao còn là chuyện nhỏ nữa chứ? Núi Nam Ổ có vấn đề, tin tức của Ly Hỏa Phái sai rồi!"
Các tu sĩ của những môn phái khác đồng loạt nhìn về phía các tu sĩ của Ly Hỏa Phái. Vài tán tu cũng không ngờ rằng núi Nam Ổ lại xảy ra biến cố bất ngờ như vậy. Trước đó, họ đã quanh quẩn mấy ngày ở núi Nam Ổ, cùng lắm cũng chỉ có tiếng gió rít gào ở khu vực bên ngoài.
"Chỉ có mấy tu sĩ cấp thấp như các ngươi mới nghĩ rằng đây là nơi rèn luyện để tìm chút danh tiếng. Liệu có nơi rèn luyện tầm thường nào mà thu hút được Túc gia đến không?" Một tán tu bước ra, ngước nhìn về phía Túc gia và Ly Hỏa Phái ở đằng xa, "Sợ rằng có vị đại năng nào đã tạo ra nơi này đấy!"
Lời này vừa dứt, các tu sĩ còn lại lập tức nhìn về phía Túc gia.
Đây là bí cảnh mà vị đại năng nào đã để lại sao?!
Phàm là ai tìm được động phủ hoặc bí cảnh của đại năng để lại, đều sẽ có được cơ duyên trong tu hành.
Vị trưởng lão của Túc gia tiến lên vài bước, giơ tay ngăn cản các tu sĩ ở bên ngoài.
Một tán tu cảnh giác nhìn về phía người của Túc gia: "Ý các người là gì?"
"Nơi này âm khí dị thường, nghi rằng có hung thú trên cấp Nguyên Anh tác oai tác quái." Trưởng lão Túc gia tiến lên, chắp tay hướng về phía các tu sĩ khác, cười mà như không cười nói: "Chư vị, xin hãy lui ra khỏi bức tường vàng."
"Nơi này tạm thời do Túc gia tiếp quản."
ーーーーーー
Cách nhận biết của Duật ca:
- Luồng sáng màu trắng = Quỷ
- Vật khổng lồ với màu sắc sặc sỡ = Linh thuyền
- Đám ánh sáng màu sắc lộn xộn = Tu sĩ