Chết không tốt sao?
-------------------------------
Khu rừng cây khô hoang tàn, những vết máu trên mặt đất đã chuyển thành màu đen, chỉ còn lại vài dấu vết lộn xộn. Dấu tay khổng lồ từng thấm đầy quỷ khí đã biến mất, hai con quỷ đã hồn phi phách tán không còn sót lại chút gì, chỉ còn duy nhất một con quỷ còn sống, không dám động đậy.
Con quỷ không dám nhúc nhích: "Đạo trưởng, tôi sai rồi, tôi không chạy nữa!"
Đôi mắt kỳ dị của thiếu niên nhìn về phía con quỷ, cậu muốn tiến lại gần nhưng đúng lúc này, cậu đột nhiên phun ra một ngụm máu bầm, ngã người dựa vào thân cây, thở dốc dữ dội khiến lồng ngực phập phồng liên tục. Những mạch máu trên cổ cậu căng lên như thể có thứ gì đó đang lưu chuyển trong đó.
Ác quỷ trong lúc cúi gằm mặt tranh thủ len lén liếc nhìn, bất chợt cảm thấy lạnh buốt cả lòng bàn chân. Lúc này, làn da của thiếu niên như đang nứt ra rồi dính lại với nhau, dưới thân cậu là một vũng máu, âm khí xung quanh vẫn đổ dồn vào cơ thể của cậu không ngừng.
Trong mắt người ngoài, cậu trông như là người sắp chết, chân bị gãy, khắp nơi trên cơ thể đều là vết thương do bị ngã và va đập.
Nhưng dù vậy, hơi thở của cậu vẫn không hề bị đứt đoạn.
Cảm giác bị âm khí quét qua cơ thể thật khó chịu, trong người cậu tràn ngập những luồng âm khí hỗn loạn.
Thiếu niên cảm nhận được những luồng âm khí đang từng chút xâm nhập vào kinh mạch của mình, cậu cố gắng đẩy chúng ra khỏi cơ thể, nhưng thân thể lại hấp thụ tất cả như thể đang đói khát và muốn nuốt trọn chúng - một bản năng sinh tồn mà cậu không thể nào chống lại.
Trong đan điền trống rỗng của cậu lúc này đã tích tụ rất nhiều âm khí từ bên ngoài. Sau khi âm khí quét qua kinh mạch, chúng từ từ chảy về phía đồ đằng có hình đôi mắt khổng lồ nằm sâu trong đan điền. Cậu cố gắng tập trung lại suy nghĩ giữa cơn đau đang giằng xé, nhưng trong đầu cậu chỉ còn là những ký ức và phù văn phức tạp đan xen, loạn xạ vào nhau, xé toạc thức hải của cậu.
"Rầm" một tiếng, cậu cảm giác như mình bị kéo ra khỏi đau đớn nóng rát rồi rơi vào một hồ nước sâu lạnh buốt thấu xương. Đột nhiên, nhiều ký ức rời rạc hiện lên trong thức hải.
Trong làn nước lạnh buốt của hồ nước sâu, những người xung quanh chế nhạo và nhấn đầu cậu xuống nước. Khi cậu sắp ngạt thở, họ lại gần như bố thí mà kéo cậu ra khỏi ao... Cậu nghe thấy tiếng mình khóc òa lên, nghe thấy tiếng cười cợt đắc ý và sự thương hại ngạo mạn của những kẻ đầu têu, vừa như hạ nhục vừa như ban ân cứu cậu ra khỏi cửa tử.
Cảm giác lạnh buốt biến mất, bên tai đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi ồn ào. Trong từ đường, người đàn ông luôn kiêu ngạo, xem cậu như con sâu cái kiến, giờ đây đang tức giận. Những trưởng bối thường ngày cao cao tại thượng thì bối rối, hoảng loạn... Cậu cô độc quỳ giữa trung tâm từ đường, lòng bàn tay đau nhói vì vết đao cắt. Cậu ngơ ngác nghe những lời lẽ cay độc từ những trưởng bối từng tỏ thiện ý với cậu, họ mắng cậu là kẻ vô dụng, những lời nhục mạ thậm tệ, như thể đang bị ai đó giẫm đạp và nghiền nát tay cậu để sỏi cát thô ráp đâm sâu vào vết thương.
Đó là ai?
Đó là ngươi.
Ta là ai...?
Túc Duật.
Tiếng ồn ào trong từ đường đột nhiên xa dần, như một thước phim, như đèn kéo quân bất ngờ bị kéo đi.
Cuối cùng ra sao, Túc Duật mơ hồ tự hỏi... À, cuối cùng cậu đã bị người ta đẩy xuống từ vách đá.
Trong thức hải, những lời răn dạy như ghim sâu vào xương tủy lại một lần nữa vang lên.
Cơn đau dữ dội tràn ngập thức hải của cậu —
'Ngươi không được chết.'
Ồn ào quá, đừng nói nữa.
Đi ra, cút ra ngoài!
Túc Duật theo phản xạ đưa tay lên bịt tai lại, ký ức về hồ nước lạnh trong quá khứ mờ dần, những cơn gió lao tới dữ dội tràn vào màng nhĩ cậu. Lại "Rầm" một tiếng, tất cả ký ức lại ùa về, cậu hít một hơi thật sâu rồi bất ngờ mở bừng mắt ra.
Nhưng rất nhanh, cảm giác bị siết chặt cổ họng và sự điều khiển trên cơ thể đã biến mất.
Túc Duật khẽ nhắm mắt lại, âm thanh thúc giục trong thức hải không còn, trí nhớ trong đầu lại rối loạn, cậu cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ được gì. Khi luồng âm khí hung dữ trong cơ thể cậu dần lắng xuống, những phù văn bí ẩn phức tạp trong đầu cũng theo đó mà biến mất. Cơ thể cạn kiệt của cậu như thể vừa được ban cho một chút sinh khí.
Gió lạnh rít qua khu rừng khô, từng đợt gió buốt giá liên tục ập tới, dòng máu dưới đất lại từ từ loang rộng.
Ác quỷ run rẩy trong gió lạnh, sợ hãi bò sang bên cạnh, cố gắng tránh xa thứ mà trước đây gã từng rất thích — máu tươi. Người này đã chảy nhiều máu đến thế mà vẫn chưa chết, không lẽ cậu ta thực sự bất tử? Nếu cậu ta không chết, thì gã phải làm sao? Gã phải chết sao?
Ác quỷ cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên ngồi trong vũng máu ở đằng xa.
Những đường vân ánh vàng trong mắt thiếu niên dần dần tan biến, trong đôi mắt đen sâu thẳm chỉ còn lại những vệt vàng mờ nhạt quanh rìa đồng tử. Lúc này, đôi mắt ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào gã.
Ác quỷ càng sợ hãi hơn: "Đạo trưởng, xin ngài đừng nhìn tôi như vậy... tôi sợ lắm."
Khi ngón tay Túc Duật bắt đầu cử động, tiếng van xin ồn ào bên tai lại càng trở nên rõ ràng hơn. Trong tầm nhìn mờ tối chợt xuất hiện một đốm sáng kỳ lạ, cậu nhìn về phía đốm sáng đó, tiếng van xin bên tai cũng đồng điệu với đốm sáng đó. Trong đầu cậu lại hiện lên đồ đằng quỷ dị, lượng âm khí khổng lồ co chặt trong đan điền, cơ thể vốn gần như sắp chết được kéo trở lại và trước mắt cậu là đốm sáng to ra thành một khối sáng.
— Đó là một khối sáng hình người màu trắng.
Không đúng, lẽ ra cậu không thể nhìn thấy được.
Túc Duật lạ lẫm nhớ lại, nhớ mình là một người mù mà.
"Lại đây." Túc Duật khó chịu chớp mắt, nhìn khối sáng trắng hình người kia đứng lên và theo lệnh cậu từ từ tiến lại gần.
Ác quỷ đã ở lại từ lâu, cũng không dám chạy đi. Càng ở lại nhìn lâu, nỗi sợ hãi trước thiếu niên này lại càng trở nên sâu sắc... Bị thương nặng như thế mà vẫn sống được, người này liệu còn là con người nữa không?
Nhưng ác quỷ không dám hỏi nhiều, đạo sĩ bảo gã làm gì thì gã sẽ làm theo.
Sau khi đi loanh quanh vài vòng, cuối cùng đạo sĩ cũng không bắt gã phải đi tiếp nữa.
"Ngươi là thứ gì?" Túc Duật hỏi.
Ác quỷ bối rối: "Tôi chỉ là một tiểu quỷ sống nhờ âm khí của núi Nam Ổ."
Âm khí sao? Túc Duật nhìn khối sáng hình người trước mặt.
Túc Duật hỏi xong liền im lặng, ác quỷ tưởng mình nói chưa được rõ ràng, run rẩy tiếp tục kể: "Tôi... tôi tên Trương Phú Quý, người thôn Hạnh Lâm, trấn Nam Ổ, khi còn sống là một thầy lang đi hái thuốc, chẳng may bị ngã xuống vách núi..."
Xung quanh gió lạnh vẫn đang gào thét, ác quỷ đứng lâu khiến tay chân tê mỏi, miệng lưỡi khô khốc nhưng đối phương vẫn không để ý tới, gã bèn dè dặt hỏi: "Đạo trưởng...?"
Túc Duật hoàn toàn không để ý đến gã, ngược lại bắt đầu xem xét tình trạng của bản thân mình.
Khi cậu giơ tay lên, cơ thể vẫn còn cảm giác tê buốt nhưng quyền kiểm soát toàn bộ cơ thể đã trở lại với cậu. Cậu sờ lên chân mình, từ mức độ cong của xương chân mà nhận ra là chân đã gãy, vừa chạm tay vào liền cảm thấy toàn là máu. Khi nghĩ đến việc toàn bộ số máu này đều chảy ra từ cơ thể của mình, cậu liền cảm thấy một chút khó tin.
Mình bị thương như thế này rồi, tại sao vẫn còn sống?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đồ đằng hình con mắt ở đan điền lại xuất hiện.
Sự kiểm soát mạnh mẽ lại bao trùm lấy cậu, ngay giây tiếp theo, cậu không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Lại nôn ra máu nữa! Ác quỷ kinh hoàng nhìn, cái này... cái này... đây vẫn còn là người sao?
Thiếu niên quả thực đã chẳng còn ra người ngợm gì nữa, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể dường như đã đến giới hạn. Dù ác quỷ gọi mấy lần, thiếu niên cũng không động đậy, đôi mắt nhắm lại, tựa vào gốc cây như một người chết.
"Đạo trưởng?"
Thật sự chết rồi sao? Trong lòng ác quỷ đột nhiên vui mừng, khi xác nhận thiếu niên không còn động đậy, gã liền quay người chạy thẳng ra khỏi khu rừng khô này.
Nhưng khi gã chưa chạy được bao xa thì đột nhiên bị một lực vô hình trói chặt, ác quỷ bị kéo ngược lại vài bước. Gã kinh hãi quay đầu lại, phát hiện mắt cá chân của mình đã bị trói bằng một sợi xích màu đỏ như máu. Sợi xích đó giống như được ngưng tụ từ máu tươi, một đầu buộc vào gã, đầu kia nối với thiếu niên ở phía xa.
Gã thử bước vài bước thăm dò, càng đi xa ra khỏi người này, gã càng cảm thấy hồn phách của mình bị xé rách. Sau khi thử vài lần, cuối cùng gã cũng hiểu ra rằng mình và thiếu niên đạo sĩ này đã bị buộc chặt với nhau. Một con tiểu quỷ vừa mới tu luyện được hồn phách như gã, một khi bị xé rách sẽ không còn cơ hội tu luyện lại, thậm chí còn có thể hồn phi phách tán.
Lúc này, gió lạnh trên đỉnh núi Nam Ổ càng thổi mạnh hơn, ác quỷ nhìn theo hướng gió thổi.
"Không thể nào... phong ấn sắp đóng lại sao?"
Ác quỷ nghiến răng, lấy hết can đảm tiến lại gần thiếu niên. Khi gã đến bên cạnh cậu, thiếu niên vẫn không có chút động tĩnh nào. Gã nhìn vào cái chân gãy của thiếu niên, ngần ngại một lúc rồi lại nhìn gió lạnh thổi đằng xa và vũng máu trên mặt đất.
Gã không thể chết ở đây, gã phải trốn thoát.
"May quá, vẫn có thể cứu được." Ác quỷ thở phào nhẹ nhõm, gã bay đến gần cái chân bị gãy của thiếu niên, cẩn thận sờ lên chân cậu, dường như đang xác định điều gì đó. Khi gã tìm được vị trí xương gãy, bàn tay liền dồn lực, sau đó nghe thấy một tiếng "rắc", thiếu niên đang hôn mê cũng không khỏi rên lên một tiếng đau đớn.
Động tác của ác quỷ trở nên thận trọng hơn, tiếng rên của thiếu niên làm gã phải hoảng sợ mà dừng lại vài nhịp, sau đó vừa xin lỗi vừa tiếp tục: "Đạo trưởng, đắc tội ngài rồi. Chân ngài vẫn còn cứu được, nếu để muộn thêm chút nữa có lẽ sẽ tàn phế mất."
Chân gãy bị bẻ nắn một cách thô bạo, ác quỷ chỉnh chân ngay lại rồi nhặt vài cành cây khô gần đó, xé vài mảnh vải từ người thiếu niên, thuần thục cố định chân lại, đơn giản cầm máu cho cậu.
Làm xong mọi việc, gã mới cõng thiếu niên lên lưng.
Sợi xích buộc ở cổ chân ác quỷ không gây trở ngại gì, gã dễ dàng nhấc thiếu niên lên. Lúc trước khi kéo cậu đi, ác quỷ đã cảm thấy cậu rất nhẹ, giờ cõng lên lưng thì lại càng cảm thấy người này nhẹ một cách bất thường.
Trông ăn mặc tươm tất nhưng tại sao không ăn uống đầy đủ chứ, chẳng lẽ tu sĩ đều thích giữ dáng đến vậy sao?
Ác quỷ chợt nghĩ đến đứa con trai đã lâu chưa gặp. Khi gã còn là con người, con trai gã là một cậu bé mũm mĩm, bảy tuổi đã béo đến nỗi phải thở hồng hộc mỗi khi đi lại. Gã từng bắt con trai gã phải giảm cân, rèn luyện, nhưng thằng nhóc suốt ngày đều làm nũng đòi ăn.
Nghĩ đến đây, Trương Phú Quý lại nhớ đến vợ con mình, đã lâu rồi gã không gặp họ.
Núi Nam Ổ là một nơi âm thịnh dương suy, ở vết nứt dưới đáy hẻm núi Nam Ổ là mộ phần của những con quỷ không thể siêu thoát.
Ác quỷ, cũng chính là Trương Phú Quý, đã chết do bị ngã khi hái thuốc ở vách núi Nam Ổ. Từ khi luyện ra hồn phách, gã luôn tìm cách rời khỏi nơi này, nhưng có một phong ấn đặc biệt đã đè gã ở vết nứt dưới núi Nam Ổ, nghe nói là do một vị đại năng đã để lại. Những sinh linh chết tại nơi này không thể nào rời khỏi núi Nam Ổ, ngay cả những tà ma ở đây cũng không thể lay chuyển được phong ấn đó.
Trương Phú Quý từng nghĩ rằng cả quãng đời còn lại của gã chỉ có thể làm ma quỷ ở chốn này.
Nhưng vài tháng trước, những con quỷ khét tiếng trong núi Nam Ổ đột nhiên giao tranh dữ dội, dường như là để tranh giành một loại bảo vật bí ẩn nào đó. Ngay lúc đó, phong ấn kiên cố của núi Nam Ổ bắt đầu suy yếu, sự suy yếu này kéo dài cho đến vài ngày trước thì xuất hiện một vết nứt ở phong ấn phía Tây núi Nam Ổ.
Cơ hội để thoát khỏi núi Nam Ổ đã đến.
Túc Duật tỉnh lại vì bị lắc lư, cơn đau âm ỉ trong thức hải vẫn chưa biến mất. Cậu cảm thấy mình đang nằm trên một thân thể lạnh lẽo. Khi cậu hơi hé mắt, liền thấy khối sáng trắng kia đang cõng cậu băng xuyên qua khu rừng.
"Đi đâu vậy?" Túc Duật cất tiếng hỏi.
Trương Phú Quý mệt đến thở dốc, nghe thấy giọng nói đó liền đáp lại theo phản xạ: "Tất nhiên là chạy trốn rồi, nếu chậm thêm chút nữa phong ấn đóng lại thì... Đạo trưởng!? Đạo trưởng, ngài tỉnh rồi à!"
Túc Duật thử cử động, phát hiện cơ thể đã giảm bớt đau đớn, đặc biệt là ở chân. Cậu cảm thấy chỗ xương gãy ở chân đã bớt đau hơn nhiều, dường như đã được cố định lại, dù cơ thể đang bị cõng lắc lư nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến nơi bị gãy.
Cậu cúi xuống nhìn ác quỷ rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi làm à?"
Trương Phú Quý vội vàng gật đầu.
Người trên lưng không phản ứng, Trương Phú Quý liếc nhìn sang bên.
Những vệt vàng trong đôi mắt khép hờ của thiếu niên vẫn chưa tan hoàn toàn, dường như cũng không để ý đến cái gật đầu của gã.
Cậu thực sự là người mù sao...?
Túc Duật cảm thấy khối sáng trắng khẽ động: "Sao không nói gì?"
Trương Phú Quý vội đáp: "Là... là tôi làm."
Chân gãy không được xử lý, bị tàn phế đã là một chuyện, nhưng mất máu mà chết thì thực sự còn nguy hiểm hơn. Hơn nữa, nếu không cầm máu, làm sao gã có thể cõng người này chạy đi được chứ? Nếu máu còn cứ tiếp tục nhỏ xuống, thì lũ ác quỷ trong bán kính mười dặm sẽ bị thu hút đến đây ngay thôi.
Trương Phú Quý khi còn sống là một thầy lang vân du tứ phương, ghét nhất là bệnh nhân không chịu nghe lời. Nếu là bệnh nhân trước kia của gã mà dám nói ra những lời bất kính thế này, chắc chắn gã đã trách mắng một trận rồi.
Trương Phú Quý ấm ức nhưng không dám nói ra, chỉ dám nhỏ giọng đáp: "Vết thương mà không xử lý... sẽ chết đấy."
Túc Duật: "Chết không tốt sao?"
Chết thì có gì mà tốt? Rất không tốt!
Nhưng đối diện với thiếu niên, Trương Phú Quý không dám thốt ra nửa lời trách móc.
Không có lý do gì khác, chỉ là gã sợ chết mà thôi. Hơn nữa, chết chỉ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc. Trương Phú Quý im lặng, người trên lưng gã cũng không lên tiếng. Dường như thiếu niên không quan tâm đến nơi mà gã đang đưa cậu đi, ngoài mấy câu ban nãy ra, cậu không nói thêm gì, cũng không thể hiện là muốn đi đâu.
Vết nứt của phong ấn núi Nam Ổ ở phía Tây. Trương Phú Quý cõng người đi hai canh giờ, thở hổn hển, cuối cùng cũng đến được bìa rừng. Từ xa, gã có thể thấy sương mù bên ngoài đã thưa thớt hơn, cũng cảm nhận được luồng khí từ bên ngoài tràn vào núi Nam Ổ. Trương Phú Quý vui mừng khôn xiết, vội vã bước nhanh hơn. Nhưng khi gã vừa đến bìa rừng, đột nhiên cảm nhận được âm khí vẫn còn sót lại xung quanh.
Quá yên tĩnh, đến mức không thấy một con quỷ nào...
Trương Phú Quý lạnh toát cả người. Khi gã định lùi lại, một cơn gió mạnh đột ngột thổi tới khiến gã bị đẩy đi vài bước. Gã vội vàng núp sau một thân cây khô để tránh cơn gió dữ dội.
"Chuyện gì vậy —" Trương Phú Quý bị gió thổi làm mờ mắt, đột nhiên có một bàn tay nặng nề đè lên vai gã, "Đạo... đạo trưởng?"
Lực đè đó giữ chặt gã lại, đôi chân của Trương Phú Quý vốn chuẩn bị cất bước bỏ chạy, giờ như bị đóng chặt xuống đất. Khi gã quay đầu lại, thấy người trên lưng không nhìn gã, mà đôi mắt quỷ dị ấy đang nhìn thẳng về phía xa —
Đôi mắt thiếu niên hơi nghiêng, đồng tử vô hồn dường như vừa động đậy.
"Đừng cử động."