Tọa Hóa Chi Địa
-------------------------------
Các tu sĩ ở bên ngoài khi nghe được tin Túc gia phong tỏa núi Nam Ổ thì sắc mặt liền thay đổi. Vài tán tu cố gắng tiến về phía trước, nhưng vừa tiến đến gần đã bị cơn gió lạnh ở khe núi Nam Ổ thổi lui vài bước, rõ ràng là không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Các tán tu đồng loạt nhìn về phía người đang trông coi bức tường chắn của linh thuyền.
Lão già tóc bạc trắng mặc áo vải thô, đầu tóc bù xù, đôi mắt đục ngầu, bên hông mang theo hai bầu rượu, sau khi làm xong việc thì cầm bầu rượu ngồi tựa bên bức tường, uống rượu dưỡng thần, hoàn toàn không quan tâm đến đám người họ.
"Ngươi làm gì vậy, đừng tiến lên nữa, đó là người lái thuyền của Túc gia."
Nghe thấy chữ "người lái thuyền", tán tu đành phải dừng bước.
Người lái thuyền của Túc gia rất nổi danh ở phía Nam Đông Hoàn. Túc gia nổi tiếng với bùa chú và trận pháp, nhưng nổi tiếng hơn cả chính là thuật đúc thuyền. Linh thuyền được rèn đúc từ tâm huyết của các thế hệ trong Túc gia, được coi là pháp khí nhất đẳng ở Đông Hoàn. Nghe nói trên linh thuyền cao cấp nhất tập hợp toàn bộ những tinh túy của bùa chú và trận pháp của Túc gia.
Để phòng ngừa thuật pháp của Túc gia bị tiết lộ ra ngoài, trên mỗi chiếc linh thuyền chỉ có một người lái thuyền.
Thấy các tu sĩ khác biết khó mà lui, trưởng lão Ly Hỏa Phái rất hài lòng, đồng thời sai các tu sĩ của mình kiểm tra xem người nào đã bị gió cuốn đi.
"Hầu hết các tu sĩ cấp thấp đều đã đi ra."
"Nghe nói tán tu ở Đông Hải đã tiến vào, chẳng lẽ bọn họ nhanh chân hơn chúng ta sao?"
"Sợ gì, Túc sư huynh đã tiến vào đầu tiên rồi!"
"Tu sĩ Túc gia có ai mất tích không?" Lão già hỏi.
Lời của lão già tóc bạc vừa dứt, tu sĩ Túc gia bên cạnh liền trả lời: "Tu sĩ cấp thấp của Túc gia đều ở đây, chỉ có mấy vị sư huynh sư tỷ đi theo Túc Dịch sư huynh vào bên trong..."
Tu sĩ mới nói được nửa câu thì có người bên cạnh chạm vào vai anh ta, ra hiệu không nên nói tiếp.
Lần này linh thuyền mà họ sử dụng không phải là linh thuyền thường dùng của tu sĩ Túc gia. Do gần đây linh thuyền khác được sử dụng thường xuyên, nên trước khi xuất hành, trưởng lão Túc gia đã điều động một chiếc linh thuyền phủ đầy bụi từ trong Linh Thuyền Các. Người lái thuyền đi cùng cũng vô danh... chỉ biết là họ Tề, thích uống rượu, ngoài ra không biết gì khác.
Vài tu sĩ Túc gia cũng tinh ý, trưởng lão Túc gia đi cùng rất ít khi nói chuyện với người lái thuyền này, hầu hết thời gian đều tránh mặt lão.
Những lời bàn tán xung quanh đều lọt vào trong tai lão, nhưng lão không nói gì. Lão uống ngụm rượu, ánh mắt rời khỏi vị trưởng lão Túc gia đang thì thầm ở phía xa, rồi nhìn về phía núi Nam Ổ âm khí dày đặc.
... Vậy là tất cả mọi người đều đã vào đủ, nhưng vừa nãy lão nhìn thấy bóng người đó là ai vậy?
Mà chuyện này thì liên quan gì đến lão, lão già tóc bạc nhắm mắt lại, hiện tại lão cũng chỉ là một người lái thuyền mà thôi.
Trưởng lão Ly Hỏa Phái nhìn về phía núi Nam Ổ, thấy cơn gió lạnh ngày càng dữ dội đành nhìn sang trưởng lão Túc gia: "Vài tu sĩ Kim Đan của chúng ta đã tiến vào rồi... thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Hầu hết các tu sĩ đến núi Nam Ổ là để trừ ma vệ đạo, tích lũy kinh nghiệm, nhưng người của Ly Hỏa Phái lại hiểu rất rõ vết nứt này không đơn giản như vậy. Phù văn phong ấn rất kỳ lạ, có thể che giấu được toàn bộ âm khí của núi Nam Ổ, rõ ràng là một loại phong ấn đặc biệt của một vị đại năng nào đó, rất có thể là một cơ duyên khó gặp.
Ác quỷ là chuyện nhỏ, nhưng phong ấn mới là chuyện lớn.
Nếu đây là nơi của một vị đại năng ngã xuống để lại, vậy thì Túc gia và Ly Hỏa Phái là những người đầu tiên phát hiện...
"Linh khí càng mạnh càng dễ bị ác quỷ nhòm ngó, muốn tiến sâu vào bên trong núi Nam Ổ chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể." Trưởng lão Túc gia nhìn ngọn núi đầy âm khí cùng với phong ấn bị nứt ra một nửa ở trước mắt. Âm khí ở núi Nam Ổ lan ra rất kỳ lạ, trong đó rất có khả năng còn có nơi chưa được phát hiện. Vì vậy hơn nửa tháng trước, khi nhận được tin từ Ly Hỏa Phái, họ đã cử người đến đây để điều tra.
Nhưng kết quả là vài tu sĩ Nguyên Anh tiến vào đều bị thương trở ra, chỉ có vài tu sĩ Kim Đan là còn khá ổn.
Đừng nghĩ phong ấn bị nứt trông có vẻ bình thường, chắc chắn trong đó có rất nhiều điều quái dị.
Ngọn núi Nam Ổ này dường như có sự sống, người có tu vi càng cao thì khi tiến vào lại càng bị hạn chế.
"Sau khi đại năng tọa hóa*, quả thật sẽ có trường hợp như vậy. Có những vị đại năng không muốn động phủ của mình bị xâm phạm, trước khi chết đã lập ra cấm chế, tu vi càng cao thì càng khó tiến vào." Trưởng lão Túc gia ngẩng đầu nhìn núi Nam Ổ, chậm rãi nói: "Phong ấn ở núi Nam Ổ này, e là do vị nào đó lập ra để ngăn cản kẻ thù xâm nhập. Nếu phong ấn không bị nứt ra, chúng ta cũng không thể nào phát hiện được sự kỳ lạ của núi Nam Ổ."
*Tọa hóa: ngồi chết
Càng là nơi như vậy thì những thứ ẩn chứa bên trong lại càng không đơn giản.
Nếu không phải Ly Hỏa Phái quen thuộc với nơi này, Túc gia sẽ không hợp tác với họ ngay từ lúc phát hiện ra bí mật của núi Nam Ổ. Bọn họ đã lập lệnh phong tỏa ngọn núi và ngăn chặn tin tức, tránh để người của các thế lực khác nhanh chân đến trước... Ai ngờ chỉ lơ là một chút, lại có một nhóm tu sĩ muốn vào núi.
Trưởng lão Ly Hỏa Phái còn muốn nói thêm.
"Yên tâm đi, người vào đó là thiếu chủ của chúng ta, tuy chỉ là Kim Đan, nhưng với năng lực của cậu ấy, âm khí ở bên ngoài núi Nam Ổ chỉ là chuyện nhỏ." Trưởng lão Túc gia trầm giọng nói: "Huống hồ bên trong..."
"Bên trong?" Trưởng lão Ly Hỏa Phái bỗng nhớ ra một chuyện. Trước khi tin tức về núi Nam Ổ bị lan truyền, Túc gia cũng đã phái người vào đó, nhưng đám tu sĩ đó đến nay vẫn chưa có tung tích, nếu không cũng không đến mức phải khiến thiếu chủ Túc Dịch đích thân ra tay.
"Các thị trấn xung quanh xuất hiện nhiều ác quỷ, âm khí ở núi Nam Ổ vẫn chưa tan, ác quỷ hung tợn bị phong ấn hàng trăm năm và còn nhiều thứ khác nữa ở bên trong. Ngươi nghĩ những tán tu đó có thể sống sót trở ra không... Hơn nữa ở bên ngoài nơi tọa hóa này, còn có một ngôi mộ chôn người sống."
"Nếu có ai tiến vào... chết trong mộ người sống đó cũng là tự làm tự chịu." Trưởng lão Túc gia như đã quyết định chiếm cho bằng được núi Nam Ổ: "Dù sao Túc gia phong tỏa núi này cũng là vì đại nghĩa."
*
Trên con đường trong rừng sâu của núi Nam Ổ, xung quanh là những cây khô đều bị nghiêng ngả khắp nơi.
Khi Túc Duật tỉnh lại lần nữa trên đống cành khô lá mục, thì cơn cuồng phong đó cũng đã dừng lại. Cậu đưa tay chạm vào mặt đất ẩm ướt, mùi tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mặt khiến cậu không khỏi chống tay ngồi dậy. Cậu vừa động đậy một chút thì mới nhớ đến cái chân bị gãy của mình.
Chân gãy đã được băng bó sơ qua, nhưng xương gãy vẫn còn đâm xuyên vào trong thịt, từng cơn đau nhức liên tục truyền thẳng lên não.
Đây là đâu?
À đúng rồi... hình như cậu đã bị cuốn đi.
Túc Duật cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên, xung quanh đã bớt đi những âm thanh ồn ào, những luồng khí hỗn loạn có màu sắc rực rỡ cũng đã biến mất, trở lại thành luồng khí chậm rãi trôi mà Túc Duật nhìn thấy lúc đầu. Giờ cậu đã hiểu được những thứ mà đôi mắt của mình có thể nhìn thấy, có lẽ là do ảnh hưởng của "đôi mắt" bên trong đan điền.
— Khiến đôi mắt vốn bẩm sinh mù lòa của mình có thể nhìn thấy những thứ đặc biệt.
Túc Duật nhìn vào đồ đằng đang vận hành lặng lẽ trong cơ thể, thậm chí cậu còn cảm nhận được thứ âm khí nhớp nháp xung quanh đang chui vào cơ thể mình. Cậu chỉ nhìn một lúc rồi nhanh chóng dò xét tình hình xung quanh, vịn vào cây khô để đứng dậy, đang định bước về phía trước thì đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ ở mắt cá chân.
Cái gì vậy?
Túc Duật cúi đầu, nhìn thấy một chiếc xích trên mắt cá chân của chân không bị thương. Màu sắc của chiếc xích tương tự như âm khí trắng mờ lơ lửng bên cạnh đồ đằng trong cơ thể cậu, chính giữa còn có màu đỏ như máu ẩn hiện, nó kéo dài từ mắt cá chân ra phía xa trông vô cùng nổi bật.
Ban đầu ý thức còn mơ hồ, thêm vào việc đột nhiên có quá nhiều thứ quỷ dị xuất hiện trước mắt, nên cậu không để ý đến chiếc xích đang buộc ở chân mình.
Túc Duật khẽ cử động, chiếc xích rất nhẹ, còn đầu kia phát ra một lực yếu ớt, hình như còn có thứ gì khác.
Cậu kéo thử một cái, nhưng không kéo được.
Sao nặng vậy? Túc Duật hơi nhíu mày, không khỏi dùng thêm chút sức.
Trương Phú Quý bị kéo cho tỉnh lại, chiếc xích buộc trên mắt cá chân của gã căng ra, cả hồn phách của gã bị một lực kéo không thể cưỡng lại, kéo đi hơn chục bước.
Lúc rơi xuống bên cạnh Túc Duật, gã còn chưa kịp phản ứng lại, "Đạo, đạo trưởng!?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Túc Duật chợt nhớ ra... đây là tên tiểu quỷ mà cậu đã không giết.
Trương Phú Quý nhìn thấy Túc Duật liền mừng rỡ không thôi. Trời mới biết lúc bị cuồng phong cuốn đi, gã cứ ngỡ mình sẽ bị hồn phi phách tán. Vốn là gã đang chạy trốn cùng với mấy đồng bọn, đường thì chưa kịp chạy nhưng đồng bọn vì tham ăn mà đã bị giết mất rồi, giờ khe núi Nam Ổ lại bị phong tỏa, bản thân cũng bị cuốn vào bên trong núi một lần nữa, tiền đồ mờ mịt, không biết phải đi đâu về đâu.
Hiện tại gặp lại đạo trưởng như tìm được người tin cậy, gã không quan tâm đến chuyện mới vừa rồi mình còn bị kéo đến mức choáng váng cả đầu óc, vội vàng lại gần Túc Duật: "Đạo trưởng!"
Trong khoảnh khắc cái bóng trắng xáp đến gần, Túc Duật liền lùi lại nửa bước.
Nhận ra sự đường đột của mình, Trương Phú Quý ngại ngùng gãi đầu, nhưng cũng không dám rời Túc Duật quá xa.
Túc Duật cũng không có ý định để tâm đến gã, thấy cái bóng trắng không còn động đậy nữa, cậu ngẩng đầu nhìn những làn khói trắng xung quanh đang bay về một hướng.
"Đạo trưởng, ngài định đi đâu vậy?"
Trương Phú Quý thấy thiếu niên cử động vội bước theo, nhưng mới đi được hai bước, nhìn thấy hướng cậu đang đi liền toát mồ hôi lạnh, nhanh tay kéo cậu lại: "Nơi đó không thể đi, vào sâu trong núi đều là địa bàn của những con quỷ mạnh... chúng đang đánh nhau để tranh giành tiểu linh mạch."
Nghe vậy, Túc Duật nghi hoặc hỏi: "Tiểu linh mạch?"
Trương Phú Quý ngẩn ra, đây không phải là chuyện mà ai trong giới tu đạo cũng biết hay sao... Gã không dám hỏi ngược lại, chỉ có thể cẩn thận trả lời: "Tôi cũng chỉ là nghe mấy con quỷ trong núi kể lại khi mới bắt đầu tu luyện... Nghe nói là ngàn năm trước trong giới tu đạo có một đại ma đầu phá hủy Vạn Bảo Điện, làm linh mạch sụp đổ, vô số đại năng lần lượt ngã xuống khiến giới tu đạo Đông Hoàn suy tàn hàng trăm năm, mãi đến khi phát hiện được vài nơi mà các đại năng đã tọa hóa rồi để lại."
Những con quỷ tu luyện dựa vào âm khí, còn tu sĩ dựa vào việc thu nạp linh khí thiên địa để tu luyện, mà nguồn gốc thiên địa là đến từ linh mạch vạn vật.
Linh mạch suy tàn cũng dẫn đến việc tu luyện của các tu sĩ bị hạn chế, cảnh giới không thể tiến xa... Nghe nói trong những nơi mà các đại năng sau khi ngã xuống để lại, có một phần ẩn chứa tàn dư linh mạch của ngàn năm trước, được gọi là "tiểu linh mạch". Dù tiểu linh mạch không thể so với linh mạch ngàn năm trước, nhưng cũng đủ để khai phá tạo thành linh mạch mới, giải quyết được vấn đề thiếu hụt linh khí của tu sĩ.
Trương Phú Quý không biết nhiều, nhưng nghe một số con quỷ nói qua rằng núi Nam Ổ của họ có âm khí rất dồi dào, lại còn có phong ấn kỳ lạ, có thể đây cũng là nơi mà một vị đại năng nào đó đã tọa hoá từ ngàn năm trước.
Túc Duật mang theo vẻ mệt mỏi nói: "Một tiểu quỷ như ngươi cũng nghe qua lời đồn này, chẳng lẽ bọn họ không biết sao?"
"Hả? Là bọn họ nào?" Trương Phú Quý chợt nhận ra điều gì đó: "Bọn họ đến đây là vì..."
Có lẽ đám tu sĩ bên ngoài kia đến đây là để tìm thứ gì đó trong ngọn núi này. Túc Duật nói một câu rồi không nói nữa, tâm trí bên trong thức hải dường như càng lúc càng trở nên minh mẫn.
Cảm giác này không phải là lần đầu tiên, lúc rơi xuống từ vách đá cũng vậy... Nghĩ đến vách đá, những ký ức rời rạc trong thức hải lại liên tục hiện lên, ký ức dừng lại ở cơn gió dữ táp thẳng vào mặt và những ánh sáng có màu sắc hỗn loạn trộn lẫn vào nhau.
Ta là ai, ngươi tên là Túc Duật.
Ta đến đây bằng cách nào...?
Rơi xuống từ vách đá.
Trương Phú Quý liếc thấy biểu hiện khác thường của Túc Duật: "Đạo trưởng, ngài sao vậy?"
Túc Duật đưa tay lên trán, những ký ức rời rạc quay trở lại. Lúc này, một thủ ấn đặc biệt thông qua đồ đằng hiện lên trong thức hải của cậu. Gần như ngay lập tức, Túc Duật nhận ra đây chính là thủ ấn mà cậu đã vô sư tự thông, sử dụng để giết ác quỷ sau khi rơi xuống vách đá.
Nghĩ đến những thứ như bùa chú, thủ ấn, trận pháp của tu sĩ, Túc Duật liền biết đây là một loại thuật pháp. Nhưng nếu bảo cậu suy nghĩ sâu về những thứ này, cậu lại không có nhận thức rõ ràng về chúng, giống như cậu chưa từng được học tập một cách bài bản.
Và bây giờ, khi thủ ấn này hiện lên trong thức hải của cậu, rõ ràng nó có những hoa văn vô cùng phức tạp, khiến người ta không thể nào hiểu nổi. Nhưng khi nhìn vào những hoa văn này, cậu liền biết đó là thủ ấn chứ không phải là trận pháp, cũng không phải là bùa chú. Chỉ cần nhìn qua một lần, Túc Duật liền có thể vẽ lại như thể bẩm sinh đã biết rõ từng đường đi nước bước của nó, mang đến một cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Ngón tay của Túc Duật khẽ nâng lên, dường như luồng âm khí trong đan điền đang di chuyển theo ý niệm của cậu, bắt đầu vận hành từ xung quanh đồ đằng, theo kinh mạch chảy ra ngoài. Nhưng những luồng âm khí này chỉ vừa chảy ra không được bao lâu, thì giống như mất đi phương hướng không thể di chuyển được nữa, lập tức tan rã ra rồi quay trở lại vào trong đan điền.
Túc Duật dừng lại. Cậu biết cách vẽ thủ ấn, nhưng lại không biết cách kích hoạt nó.
Lúc này, tay cậu đang vịn vào thân cây rồi trượt xuống, chân phải vừa đặt xuống đất thì nghe thấy tiếng răng rắc.
Một mùi hôi thối xộc vào mặt khiến người ta khó lòng bỏ qua, mà ngay sau đó Túc Duật còn cảm thấy được có một luồng hơi lạnh phả tới.
Cậu ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, trong tầm nhìn mờ mịt đầy khói trắng xuất hiện từng chấm đen nối tiếp nhau.
"Đó là gì?" Túc Duật hỏi.
Trương Phú Quý quay đầu lại, liền nhìn thấy trong rừng cây khô héo, có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Trong khu rừng khô cằn tối tăm, lúc này đứng đầy những "người".
ーーーーーー
Tác giả: mắt của Duật ca bị mù, những thứ người thường có thể nhìn thấy thì cậu không nhìn thấy, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy bản chất thực sự của một số thứ.