Vẫn chưa chết hẳn à?
-------------------------------
Gió lạnh ù ù thổi, bầu trời u ám bao trùm.
Sương mù đen kịt và dày đặc lan ra khắp nơi núi non hiểm trở. Bất ngờ, một bóng người từ trên cao rơi xuống, xuyên qua lớp sương mù, va mạnh vào vách đá, mang theo quán tính lăn xuống cho đến khi đè gãy những cành cây khô của khu rừng bên dưới mới dừng lại.
Sau một hồi im ắng, từ trong màn sương đen vang lên tiếng xì xào.
"Âm thanh gì vậy?"
"Có thứ gì vừa rơi xuống."
Vài bóng người mờ ảo, ẩn ẩn hiện hiện trong sương mù, lần theo âm thanh mà đi đến. Chúng ngửi thấy thứ gì đó mà vội vàng lao tới, nhìn thấy giữa đống đá vụn và lá khô là một cơ thể bé nhỏ đầy máu.
Chúng kinh ngạc và vui mừng nhìn về phía thân thể đó.
"Là một phàm nhân! Sắp chết rồi."
Trong khu rừng sâu, thiếu niên nằm úp sấp trên gốc cây xù xì, quần áo bị đá nhọn của vách núi xé rách, phần cánh tay lộ ra be bét máu. Trong miệng của cậu cũng đầy máu, chân phải bị vặn lại một cách kỳ dị, đôi mắt khép hờ mang theo vẻ suy yếu của người sắp chết.
Điều kỳ lạ hơn là phía trên thiếu niên có một hồn ma đang lơ lửng.
Hồn ma bình thản nhìn thiếu niên, cúi đầu cảm nhận máu từ trong cơ thể mình đang chầm chậm chảy ra, dường như ý thức cũng trôi theo dòng máu đó, nỗi đau trên thân thể dần dần cũng không còn rõ ràng nữa. Gã đưa tay chạm vào thân thể của mình, nhưng bàn tay trong suốt lại xuyên qua, mang đến một cảm giác hoang đường, nực cười.
Chậc... đến lúc này rồi mà gã vẫn không thể chạm vào chính mình.
Hồn ma vốn mang sát khí trời sinh, từ khi sinh ra đã không thể an yên nhập vào thân xác của mình, dẫn đến việc hồn phách không trọn vẹn. Gã chỉ có thể lơ lửng ở bên cạnh cơ thể mình, nhìn thân xác ngu ngốc cố gắng sống sót qua ngày, cảm nhận nỗi đau bệnh tật dày vò... Và bây giờ, chợt có một loại cảm giác vui sướng vì sắp được giải thoát khỏi khổ đau đang bao trùm lấy gã.
Ta sắp chết rồi sao?
Chắc là sắp chết rồi.
Thiếu niên ngừng thở, hồn ma cũng khép mắt lại.
Lúc này, màn sương đen xung quanh đột ngột ngưng lại một chút, như thể bị thứ gì đó chỉ dẫn. Âm khí lạnh lẽo đột ngột vây lấy hồn ma đang dần tan biến, quấn quanh rồi từ từ xuyên vào cơ thể đầy máu của thiếu niên.
Khi âm khí tràn vào cơ thể cậu thì đột nhiên tản ra, rồi lại chậm rãi xoay tròn, như những mảnh vỡ nhanh chóng ghép lại với nhau. Chợt có những đường vân phức tạp và khó hiểu xuất hiện, tạo thành một đồ đằng kỳ quái, trên bề mặt đồ đằng lấp lánh ánh vàng càng lúc càng đậm. Cuối cùng, những hoa văn lấp lánh ánh vàng ấy hội tụ ở trung tâm đồ đằng, hình thành một đôi mắt rực đỏ kỳ lạ.
Khi ý thức thiếu niên dần tan rã, cậu nhìn thấy đôi mắt đó đột ngột mở ra.
Trong khoảnh khắc đối mặt, những ký ức đang tràn về như đèn kéo quân trong đầu cậu bỗng ngừng lại. Đồ đằng đó dường như sống dậy, các đường vân trên đôi mắt xoay tròn, như một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh mở ra rồi khép lại, phát ra một lời răn dạy khó hiểu:
'Ngươi không thể chết.'
Thiếu niên cảm thấy linh hồn mình như bị đánh mạnh, có một âm thanh vang vọng bên trong thức hải của cậu. Tất cả ý thức liền lập tức trở lại, bốn chi và xương cốt bên trong đau đớn như đã vỡ vụn, gông xiềng đè nặng trên vai như muốn xé toạc cậu ra. Tiếp theo đó, cơn đau dần dần tiến sâu vào thức hải, khiến đầu cậu đau đớn như muốn nổ tung.
Cả cơ thể bị một luồng sức mạnh không rõ nguồn gốc điều khiển. Ngay lúc đó, vị máu tanh trong miệng khiến suy nghĩ của thiếu niên được kéo trở lại. Vị tanh nồng trong cổ họng lan dần lên, cậu bất ngờ phun ra một ngụm máu bầm, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể dường như được tái sinh.
"Ồ?"
"Vẫn chưa chết hẳn à?"
Là âm thanh gì vậy?
Ai đang nói chuyện?
Âm thanh xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn, mũi cậu cũng cảm nhận được mùi đất mục nát, thiếu niên từ từ mở mắt, tay chạm vào lớp vỏ cây thô ráp dưới bụng mình. Bên tai là tiếng gió lạnh ù ù, cả cơ thể cậu bị kéo lê về phía trước. Cơn gió lạnh lùa vào bên trong cổ áo khiến cậu rùng mình.
"Từ trên cao ngã xuống như vậy mà tên phàm nhân này vẫn còn có thể cử động sao?"
Thiếu niên cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, đột nhiên nhận ra thứ đang kéo lê mình không phải là người, mà lại lạnh lẽo đến tận xương, mang theo cảm giác trơn nhầy ghê tởm.
Cậu cố gắng nhớ lại nhưng ký ức trong đầu rất hỗn loạn, mơ hồ không rõ. Hình như cậu đã ngã xuống...
Ai đã đẩy ta xuống?
Ta là ai?
Thiếu niên sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Luồng gió lạnh vô hình tụ lại thành một thứ gì đó kỳ quái, như bàn tay của con người sờ soạng khắp cơ thể cậu. Thiếu niên cố gắng tránh khỏi luồng gió lạnh, tai cậu khẽ giật, những âm thanh bên tai dần trở nên rõ ràng. Trước mắt cậu thật tối tăm, giống như tầm nhìn bị mực đen bao phủ, không có thứ gì rõ ràng, cậu chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán được vị trí của người đang nói.
"Nói trước nhé, lát nữa phần thịt này các ngươi chia đôi, còn cái đầu thuộc về ta."
"... Ta cũng muốn ăn cái đầu."
"Nếu mấy lão quỷ kia không bận tranh giành địa bàn, thì những thứ này làm sao đến lượt chúng ta hưởng thụ. Nhanh lên, đừng để mấy con quỷ khác cướp mất." Thứ đang nói dường như là kẻ cầm đầu trong đám này, "Kéo qua bên kia đi, lợi dụng lúc phong ấn ở đây đang suy yếu, ăn xong rồi rời lẹ."
Thiếu niên nghe những tiếng xì xào bên tai, chân bị gãy vốn đã rất đau, giờ lại bị mấy con quỷ kéo lê khiến đau nhức dồn dập ập đến. Cậu ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng không phân biệt được đó là máu của mình hay là mùi hôi thối từ những con quỷ đó.
Cơ thể ngoài cảm giác đau đớn ra thì không còn gì khác, bên trong trống rỗng, không còn một chút linh lực nào, ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng cần rất nhiều sức lực. Thức hải của cậu đau âm ỉ, hỗn loạn, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng nhận thức được tình cảnh của mình. Qua tiếng trò chuyện, cậu biết được xung quanh mình có ba giọng nói — có lẽ là ba âm hồn.
Cho dù không chết vì ngã, thì cậu cũng sắp chết vì bị giết rồi.
Chỉ mới nghĩ đến cái chết thôi, thức hải của cậu lại đau nhói lên.
Đồ đằng phức tạp bên trong thức hải bất ngờ dừng lại, những đường nét khó hiểu hiện ra trong đầu cậu. Ý thức sắp tan rã của cậu bị một loại sức mạnh kỳ lạ áp chế, một lời răn dạy vang lên lần nữa như là tiếng tụng kinh:
— 'Ngươi không thể chết.'
'Giết chúng đi.'
Toàn bộ cơ thể như bị đồ đằng trong thức hải kiểm soát, một cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời tràn ngập trong tâm trí cậu. Ngón tay đầy máu của cậu không tự chủ được mà cử động, chạm vào lớp lá mục ẩm ướt bên dưới.
Giữa những tiếng xì xào, lũ ác quỷ đang bàn bạc về việc chia chác "thức ăn" thì chợt cúi đầu, nhìn thấy cái đầu của tên phàm nhân vốn nên đã chết lại khẽ động đậy. Chẳng mấy chốc, chúng thấy tên phàm nhân với khuôn mặt lem luốc đầy máu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu đang nhìn chúng. Đôi mắt ấy đẹp đến mức như được trời đất tạo ra nhưng lại vô cùng kỳ lạ, dường như bẩm sinh đã không có tiêu điểm. Dù đôi mắt đó đang nhìn chúng nhưng lại giống như đang xuyên qua chúng, nhìn về một nơi xa hơn.
"Có vẻ như là một tên mù."
"Mà này, phải nói là tên phàm nhân này trông cũng khá đẹp đấy, chỉ có điều hơi gầy."
Dù gầy nhưng trông da dẻ vẫn còn khá mịn màng, loại thịt này chắc sẽ rất dai và ngon.
Bọn ác quỷ càng nhìn càng thèm thuồng, không thể chờ đợi được nữa mà kéo cậu vào một hang động hẻo lánh.
Mỗi khi gió lạnh thổi qua, máu trên người thiếu niên lại nhỏ xuống nhiều hơn. Cậu cố gắng ngẩng đầu lên nhưng dần dần cũng phải gục xuống.
Những ác quỷ bên cạnh tiếc nuối nhìn máu trên mặt đất, máu phàm nhân rất là bổ dưỡng đó...
Bỗng nhiên, con quỷ đang kéo thiếu niên dừng lại.
Con quỷ dẫn đầu ngạc nhiên, quay lại nhìn hai đồng bọn phía sau, "Sao lại dừng? Nhanh lên, ăn xong rồi còn chuồn."
Con ác quỷ kéo phàm nhân khẽ run rẩy, lắp bắp nói: "Đại ca, máu—"
Lúc này, ác quỷ dẫn đầu mới nhìn lại. Máu chảy ra từ người thiếu niên không bị rễ cây hút vào như thường lệ, mà kỳ lạ thay nó vẫn đọng lại trên mặt đất, vệt máu càng lúc càng đậm, đỏ rực lên như phát sáng. Khi ánh sáng màu đỏ ấy bừng lên, ba con ác quỷ đồng loạt quay lại, nhìn thấy trên mặt đất nơi chúng kéo thiếu niên đi xuất hiện một đường máu.
Gió lạnh rít gào xung quanh không biết từ khi nào đã dừng lại, màn sương đen cũng trở nên thưa dần, như thể bị đường máu đó hút hết. Cuối cùng, đường máu đỏ chuyển động, liên tục tràn vào cơ thể thiếu niên.
Bọn ác quỷ kinh hãi vội vàng buông tay, ngay khoảnh khắc đó, một vòng tròn máu khổng lồ xuất hiện quanh người chúng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!?" Ba con quỷ biến sắc, ngẩng đầu nhìn thấy một lốc xoáy nhỏ xuất hiện trên đầu chúng.
Những ngón tay của thiếu niên đang chạm mặt đất bắt đầu động đậy. Bàn tay trắng bệch dính đầy máu bẩn, những hoa văn mờ nhạt trên tay cậu dần trở nên rõ ràng. Lúc này, lũ ác quỷ mới nhận ra sự khác thường ở tay cậu, những đường máu xung quanh và âm khí tràn ra tạo nên một dấu bàn tay khổng lồ ngay dưới phù văn của Tụ Linh Phù.
Chúng kinh hãi nhìn về phía phàm nhân đó, chỉ thấy cậu gắng gượng dựa vào thân cây khô để đứng lên, còn dấu bàn tay khổng lồ đã lơ lửng bên cạnh cậu.
Những sợi xích trong suốt từ bàn tay kéo dài ra, trói chặt bọn chúng.
Bàn tay ngưng tụ từ âm khí dần dần trở nên trắng bệch đáng sợ, giữa làn sương mù dày đặc trông vô cùng uy nghiêm. Đường máu trên mặt đất theo chỉ dẫn của bàn tay từng chút một bò lên cao, khắc vào trong lòng bàn tay những ký hiệu huyền bí.
Những con quỷ bị trói cảm thấy toàn thân đau đớn như bị thiêu đốt, nhưng chúng không thể nào chạy ra khỏi phạm vi mà bàn tay của kẻ mù đó đã định ra. Âm khí liên tục bị đồ đằng hấp thụ, hóa thành âm hỏa thiêu đốt chúng, đặc biệt là nhằm vào linh hồn mà đốt.
Ba con quỷ có tu vi không cao, trước khi chết chúng là người phàm, sau khi chết hóa thành quỷ và phải tu luyện lại từ đầu.
Bình thường, chúng chỉ nhặt xác người để ăn uống no nê, dựa vào máu thịt của người phàm để duy trì linh thể và tăng chút tu vi.
Bọn ác quỷ nào có ngờ rằng lại gặp phải tên người phàm khó nhằn như thế, ban đầu nghĩ cậu không có chút tu vi nào, định bụng sẽ đánh chén một bữa ngon lành, ai mà biết được người này lại đi theo con đường tà đạo, cố tình dụ dỗ bọn chúng rồi triệt để nhốt bọn chúng tại đây.
Nhìn vào thủ pháp này, ngay cả những đạo sĩ mà chúng từng gặp trước giờ cũng không có cách thức tàn nhẫn như vậy!
"Đạo trưởng!!"
"Xin tha mạng!!"
Thiếu niên không để ý đến lời van xin của chúng, dấu bàn tay khẽ động, thân thể của con quỷ đầu tiên đã bị xé nát.
Âm khí bị đường máu hấp thụ, bàn tay khổng lồ do máu mình hình thành lập tức chụp lấy con quỷ thứ hai, không chần chừ mà tiêu diệt nó một cách gọn gàng.
"Xin ngài tha cho tôi, tôi chưa từng ăn thịt người, thật sự là chưa từng..."
Con quỷ cuối cùng quỳ xuống van xin: "Tôi chỉ vô tình rơi xuống vách đá, không ai siêu độ cho tôi. Nếu không tìm được thứ gì để ăn, tôi sẽ chết mất. Tôi còn có vợ con ở nhà. Tôi muốn rời khỏi nơi này để đi tìm họ, tôi không muốn chết..."
Gã chưa nói hết câu, đột nhiên nhận ra sự ràng buộc trên cơ thể đã yếu đi.
Thiếu niên trước mặt gã lảo đảo vài bước, sau đó ngã khuỵu xuống đất.
Cơ thể cậu suy yếu như đã bị đào rỗng. Dấu bàn tay đang duy trì thuật pháp chợt trở nên trong suốt, cơn mệt mỏi cùng với cơn đau khi ngã vực dần dần ập đến.
Một thân thể phàm nhân không có linh lực, nhưng lại mượn âm khí để điều khiển quỷ. Lúc này, sự phản phệ bắt đầu ào ào ập tới, kinh mạch trong cơ thể cậu bị âm khí quét qua, lạnh lẽo vô cùng.
Thiếu niên chống hai tay xuống đất, cố gắng giữ cho thân thể nặng nề của mình không bị ngã xuống, từng nhịp tim đập dồn dập khiến khí huyết toàn thân cuồn cuộn. Cậu thở dốc, kinh mạch khô kiệt từ lâu giờ bị âm khí xâm chiếm, lạnh đến run rẩy, nhưng lại mang theo một cảm giác hưng phấn không thể diễn tả.
Âm khí xung quanh xoay tròn, như thể bị thứ gì đó vô hình đang điều khiển.
Con quỷ nhìn thấy tên phàm nhân ngã quỵ xuống đất, trong lòng liền tràn ngập vui mừng. Gã lập tức tranh thủ cơ hội trốn thoát, băng qua chỗ có đường máu yếu nhất. Dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ chính là lúc tốt nhất để thoát thân.
Nhưng gã chưa kịp chạy được vài bước thì từ phía sau vang lên một giọng nói mà gã chưa từng nghe qua.
"... Muốn đi à?"
Không phải là thừa lời rồi sao! Không đi bây giờ thì đợi lúc nào nữa!
Khoan đã, ai đang nói chuyện!?
Con quỷ quay đầu lại, đối diện với cái đầu từ từ ngẩng lên, dưới mái tóc rối bù là đôi mắt vô cùng kỳ lạ.
Những sợi tơ vàng rực đỏ dần bò ra khỏi đáy mắt của thiếu niên, đôi mắt trước đó u ám và vô hồn đột nhiên như sống lại, nhìn thẳng vào gã.