Quỷ tu chết rồi!
-------------------------------
Nơi linh mạch chốn nhân gian, linh khí tụ hội hàng ngàn năm.
Ở chính giữa linh mạch là một tòa Vạn Bảo Điện sừng sững.
Nghe rằng, các vị đại năng trong giới tu đạo đã tập hợp hàng chục pháp khí mang theo tiên khí đặt bên trong tòa Vạn Bảo Điện, để tập trung linh khí và truy cầu đạo pháp cho khắp các giới Đông Hoàn. Dưới tòa Vạn Bảo Điện là linh mạch sâu nhất, nhiều linh khí nhất hiện nay, linh khí tỏa ra tràn ngập khắp vạn dặm xung quanh.
Vào lúc này, bên ngoài Vạn Bảo Điện, rất nhiều đại năng đều hội tụ tại nơi đây, khiến cho nhiều tu sĩ xung quanh phải ghé mắt kinh sợ.
Giới tu đạo đã lâu không nhìn thấy nhiều vị đại năng tụ tập như vậy, mỗi khi phóng mắt nhìn vào nơi đó, uy áp của những đại năng này liền khiến mọi tu sĩ phải nghẹt thở.
"Sao lại có nhiều đại năng đến vậy?"
"Chẳng phải là để trấn áp quỷ tu đó sao, sợ rằng quỷ tu đó đã trốn thoát."
"Ta nói, tên quỷ tu đó bị đè dưới Mộ Kiếm chẳng phải rất tốt rồi sao? Sao lại mang đến Vạn Bảo Điện, đừng làm ô uế linh khí nơi này."
"Ngươi không biết đúng không? Hiệu quả tụ linh của tiên khí có thể diệt được hàng vạn yêu ma." Một tu sĩ giải thích: "Để lại tên quỷ tu đó là một mối nguy hại, hiện tại Đài Vấn Tiên sắp được xây, lấy tiên khí thông linh để tiêu diệt tên quỷ tu tàn ác đó, có thể bảo vệ chính tông, quy về chính đạo."
"Quỷ tu đó đến rồi."
Tiếng động truyền đến từ xa, những tu sĩ đang bàn luận ngẩng đầu lên, nhìn thấy lồng giam do các đại năng áp giải đang từ từ bay đến.
Trong lồng giam khổng lồ được đúc từ hàn thiết vạn năm, chỉ nhốt một bóng người trông rất thảm hại. Bóng người đó không ra người không ra quỷ, máu thịt phàm trần và xương trắng quỷ dị cùng tồn tại, bị tầng tầng lớp lớp phù văn phong ấn, giam cầm bên trong trận pháp của lồng giam.
Mãi một lúc mọi người mới nhìn rõ bóng người bên trong lồng giam.
Kẻ đó đang nằm bò, da thịt xanh trắng, chẳng ra người ngợm, thân thể bị phù văn bao phủ, bàn chân đã biến thành xương trắng, trên cẳng chân bị trấn áp bởi một thanh kiếm sắc lạnh, trắng như tuyết. Thanh kiếm xuyên qua xương chân kẻ đó, đè gã ở bên trong lồng giam.
"Đó là gì vậy?"
"Kiếm của Thiên Hư Kiếm Môn, cũng là kiếm của sư huynh tên quỷ tu đó."
"Đừng nhắc nữa, nghe nói hắn giết sư huynh, còn ăn luôn sư huynh của mình nữa."
Mọi người đều nhìn về phía Vạn Bảo Điện, nơi cửa điện đang rộng mở. Trên tiên đài trong điện, linh khí đang dâng trào, mờ mờ hiện ra ảo ảnh của tiên hồn. Xung quanh Vạn Bảo Điện có hàng ngàn chiếc chuông trấn hồn được treo lên, dường như tất cả đều để trấn áp tên quỷ tu gây hại cho giới tu đạo xuống bên dưới Vạn Bảo Điện này.
Không ai còn nhớ rõ tên họ của tên quỷ tu đó. Tương truyền rằng ngàn năm trước, gã vốn là du hồn mang sát khí trời sinh, lang thang khắp chốn tu đạo Đông Hoàn. Gã được Thiên Hư Kiếm Môn thu nhận và nuôi dưỡng, nhưng lại là kẻ vong ân bội nghĩa, bản tính tàn ác, tu luyện Thích Linh Thuật tàn nhẫn, nuốt hồn sinh linh, giết sư diệt tổ, một mình tàn sát hàng chục tu sĩ cấp cao của Thiên Hư Kiếm Môn rồi lẩn trốn.
Việc này đã khiến giới tu đạo Đông Hoàn phẫn nộ. Khi đó, nhiều đại năng đã hợp sức vây bắt gã, muốn tiêu diệt để an ủi Thiên Hư kiếm linh. Nhưng nào ngờ tên quỷ tu đã đạt đến cảnh giới bất tử, cuối cùng chỉ có thể giam cầm gã dưới Mộ Kiếm của Thiên Hư Kiếm Môn.
Giờ đây, khi Vạn Bảo Điện sắp được xây dựng hoàn tất, tên quỷ tu mang đầy tội nghiệt đó sẽ bị đúc thành nền móng cho Đài Vấn Tiên trong Vạn Bảo Điện, mãi mãi không thể thoát thân.
Chiếc lồng giam ngập tràn quỷ khí, tầng tầng pháp tướng trấn áp xung quanh lồng giam.
Lúc này, chiếc lồng đang chậm rãi bay lên bậc thềm cao của Vạn Bảo Điện, từng bước một tiến sâu vào dưới lòng đất.
Bốn bề im lặng, các đại năng xung quanh nhìn chiếc lồng giam đi vào bên trong Vạn Bảo Điện.
Trưởng lão của Thiên Hư Kiếm Môn dẫn đường, chắp tay với các vị tu sĩ hỗ trợ xung quanh rồi nói: "Đây là trận nhãn của Vạn Bảo Điện, cũng là nền móng của Đài Vấn Tiên. Mong các vị đạo hữu trợ giúp, chỉ cần trấn áp được tên ác đồ này vào Vạn Bảo Điện, hắn sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, Đài Vấn Tiên của Vạn Bảo Điện cũng sẽ được xây dựng thành công."
Một lão hòa thượng mặc áo cà sa đáp lời: "Trưởng lão khách khí rồi."
Trưởng lão Thiên Hư Kiếm Môn gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, chư vị..."
Lời vừa nói đến một nửa, trong đại điện yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông.
Leng keng leng keng...
Chuông trấn hồn trước Vạn Bảo Điện phát ra âm thanh chói tai, như ma âm xâm nhập vào trong tai mọi người. Các bảo vật trong đại điện im lặng bấy lâu nay dường như đang bị dẫn dắt bởi một âm thanh nào đó, chúng đều vô chủ vậy mà lại toát ra từng dòng linh khí đáng sợ, lan nhanh với tốc độ không thể ngăn cản hướng về phía tiên hồn trên đài cao.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chuông trấn hồn của Vạn Bảo Điện vang lên rồi!"
Mọi người còn chưa truyền linh lực vào nhưng toàn bộ các pháp khí trong Vạn Bảo Điện đã rung lên theo tiếng chuông trấn hồn. Đèn đuốc trong đại điện sáng rực, tiên hồn trên đài cao dưới sự tác động của chuông trấn hồn dần dần tan rã. Trong lúc nó tan rã, chiếc lồng giam bằng hàn thiết dưới chân tiên đài của Vạn Bảo Điện, nơi giam giữ tên quỷ tu đó, bắt đầu xuất hiện vết nứt, quỷ khí màu trắng hếu từ trong Vạn Bảo Điện phun trào ra ngoài.
"Đại trưởng lão, chẳng phải tu vi của ác hồn này đã bị phế bỏ rồi sao?"
Sắc mặt của vị cao tăng đại biến: "Không đúng... Trấn Quỷ Trận của Vạn Bảo Điện tại sao không khởi động!?"
Mọi người nhìn về phía trận pháp ở trung tâm, trận pháp trấn quỷ từ lúc nào đã biến thành trận pháp hiến tế.
Mà người điều khiển trung tâm trận pháp ấy, chính là quỷ tu đang bị giam giữ ở trong lồng giam.
"Hắn muốn chạy trốn!" Đại trưởng lão Thiên Hư Kiếm Môn vội nói: "Làm phiền chư vị ra tay, hãy siêu độ ác hồn này, đừng để hắn gây hại cho nhân gian."
"Siêu độ?" Quỷ tu không ngẩng đầu, dường như đã lâu lắm rồi gã không nói chuyện, giọng nói của gã trong đại điện như ngọn lửa âm phủ vô cùng quỷ dị. Khi lời gã vừa dứt, trận pháp lấy chiếc lồng giam khổng lồ làm trung tâm đột ngột hoạt động. Kim văn nhuộm đỏ như mạch máu đập lên rộn ràng, gầm gừ từng tiếng, linh lực trong toàn bộ đại điện lập tức chuyển động.
Các hòa thượng mặc áo cà sa vội vàng lùi lại, vị cao tăng dẫn đầu hoảng hốt.
Linh lực tuôn trào đổ vào tiên đài, từng lớp linh lực như gông xiềng bao phủ xuống, phong tỏa mọi đường lui của các tu sĩ trong điện.
"Ngươi điên rồi, thật sự điên rồi." Trưởng lão đứng đầu đột nhiên nhận ra điều mà ác hồn đang làm, "Lấy hồn làm dẫn, dẫn dắt tiên linh, ngươi học từ đâu cái phương pháp đồng quy vu tận này."
Các vị đại năng muốn siêu độ tên quỷ tu này trước khi Vạn Bảo Điện sụp đổ, nhưng không ngờ kẻ này lại âm thầm thay đổi trận pháp và trận văn, thâm nhập sâu vào linh mạch dưới lòng đất, biến nơi này thành một đài hiến tế trải dài hàng ngàn dặm.
"Trận pháp của Thiên Hư Kiếm Môn... loại trận pháp này ư, ta đã chơi đùa chán rồi."
Quỷ tu ngẩng đầu lên, mái tóc trắng như thác đổ xuống, đôi mắt khắc đầy phù văn màu đỏ nhìn các tu sĩ mặc áo trắng phía dưới Vạn Bảo Điện. Gã không nghe những tiếng nói của các tu sĩ khác, chỉ có từ "siêu độ" vẫn còn đang tràn ngập trong chút ý thức còn sót lại của gã.
Siêu độ? Siêu độ ai?
Gã đã đợi hàng trăm năm, chỉ để chờ đợi đám người này bước vào lãnh địa của gã. Nếu phải xuống mười tám tầng địa ngục, thì tất cả bọn họ đều phải đi theo gã, không ai có thể sống sót.
"Ngươi điên rồi, ngươi làm như vậy sẽ khiến linh mạch bị sụp đổ!" Vị cao tăng hét lên.
"Điều đó thì liên quan gì đến ta?" Quỷ tu cười khẽ, sắc mặt gã tái xanh, chỉ có những vệt máu chảy xuống khuôn mặt là cực kỳ rực rỡ. Cơ thể gã run lên theo tiếng cười, trận pháp đang đè lên người gã dần dần vỡ vụn, "Vạn Bảo Điện, Vấn Tiên Đài... bẩn đến phát khiếp."
Dòng chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ đôi mắt gã, từng giọt từng giọt rơi xuống trận văn của chiếc lồng giam, liên tục cung cấp linh lực cho trận pháp bên dưới. Những giọt máu ấy chảy xuống lồng giam, rơi xuống tiên đài trong Vạn Bảo Điện, khiến những đường vân mờ ảo trên đó sáng lên.
Trong chốc lát, các vị đại năng nhanh chóng lùi lại, nhưng họ đã bị trận pháp bao quanh Vạn Bảo Điện vây hãm. Trận đại hiến tế này đã hoàn thành, những vị đại năng ở gần nhất đều bị mắc kẹt tại đây, linh lực và sinh khí nhanh chóng bị trận pháp hút cạn.
Âm thanh của các tu sĩ bên dưới như bị ngăn cách bởi một màng nước dày, tiếng ong ong vang lên cùng với tiếng chuông trấn hồn từ xa, đó là tiếng thở than bi ai, đồng điệu của tất cả các pháp khí trong Vạn Bảo Điện.
Ác hồn cảm nhận được sự giam cầm trên thân thể gã đang dần biến mất, cùng với sự biến mất đó, còn có cả sinh mạng của gã... Gã ngẩng đầu lên, lắng nghe tiếng thét thảm xung quanh, rồi phớt lờ mọi âm thanh, cố gắng bò dậy khỏi lồng giam. Khi gã xoay người, toàn bộ xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng vỡ vụn, nhưng gã không quan tâm, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn về phía sau.
Phía sau không có gì ngoài một thanh kiếm trắng như tuyết, đứng sừng sững trong trận pháp tế lễ.
Quỷ tu bất ngờ mỉm cười, đưa tay chạm vào, đầu tiên là phần lưỡi kiếm sắc bén trên xương chân, rồi từng chút một đi lên, cuối cùng gã nắm lấy chuôi kiếm.
"Sư huynh, ta sắp chết rồi... cũng đến lúc, các người cũng có thể đi."
Khi trận pháp nuốt chửng lồng giam, những xiềng xích đè nặng trên người gã suốt gần ngàn năm cũng tan thành mây khói.
Thân thể lộ ra xương trắng của gã cũng trong khoảnh khắc này mà từ từ tan rã theo làn gió.
Những mẩu xương trắng hóa thành làn khói xám, tan biến trong dòng chảy linh lực.
Khi gã sắp biến mất, những mảnh vỡ của tàn hồn trong Vạn Bảo Điện dường như cảm nhận được điều gì đó, tụ lại với nhau, đồng loạt lao về trung tâm trận pháp trong lồng giam. Thanh kiếm tuyết trắng trong tay gã đột nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, lập tức lao đi, ngay lúc vạn vật sụp đổ đã bao bọc lấy tàn hồn của gã.
Kiếm linh bao bọc ác hồn, tiếng chuông trấn hồn cũng tắt lịm.
Quỷ tu ngẩng đầu, như thể gã đang nhìn thấy một tia sáng le lói trong bóng tối.
Giới tu đạo Đông Hoàn vào năm Thiên Khải, Vạn Bảo Điện bị sụp đổ, linh mạch Thiên Hư bị hủy diệt, vô số đại năng ngã xuống.
Kể từ đó, linh khí của giới tu đạo cạn kiệt.
...........
Ngàn năm sau, trong núi Nam Ổ của giới tu đạo Đông Hoàn.
Mưa gió xối xả, bóng đen lao vút đi, bùn đất văng tung tóe. Một thiếu niên mặt mày tái nhợt, hoảng hốt chạy trốn giữa rừng rậm, trên người đầy vết thương do cành cây và đá vụn gây ra, trong lòng gần như bị bao phủ bởi một giọng nói vang lên át đi tiếng mưa rền gió dữ.
Đột nhiên, thiếu niên trượt chân ngã vào vũng bùn bên sườn núi.
"Chạy gì nữa?"
Tiếng nói bất ngờ vang lên gần hơn.
Mặt thiếu niên lập tức trở nên trắng bệch, tay cậu vội vàng mò mẫm xung quanh, nhặt lấy một viên đá vụn dưới đất, sợ hãi vung về bốn phía. Nhưng khi vừa nâng tay lên, cánh tay trái của cậu liền vang lên một tiếng "rắc", bị bẻ ngược ra sau, đau đớn vô cùng.
Một luồng gió mạnh thổi về phía cậu, khiến cả người cậu bị hất tung và ngã xuống cạnh vách đá. Lúc này, một người mặc áo đen từ từ hiện ra trong mưa gió.
"Còn muốn chạy nữa không?" Người áo đen cười nhạo hỏi.
Thiếu niên thở dốc, dường như cảm nhận được luồng gió thổi lên từ vực thẳm, cậu cố chịu đau mà lùi lại, nhưng bất ngờ va phải một bàn tay.
"Túc Duật, người của Nguyên Thành Túc gia, mười tám tuổi, sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, ba hồn khiếm khuyết..." Người áo đen hơi siết chặt tay, bóp cổ thiếu niên rồi nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.
Mưa hắt lên người thiếu niên, mái tóc cậu rối tung, khi nghe tên mình được gọi, cậu run rẩy cố thu mình lại. Đôi mắt vô hồn không gợn sóng nhưng sức lực vùng vẫy của cậu lại rất mạnh, vậy mà vẫn không thể lay chuyển được bàn tay đang bóp chặt cổ mình.
"... Mới chỉ là Luyện Khí thôi à, thật uổng cho mệnh cách sát tinh này." Người áo đen nhìn ra được liền cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn vào quyển sổ sinh mệnh trong tay. Vận mệnh của thiếu niên hiện ra rõ ràng trên trang giấy, chỉ trong mười tám năm ngắn ngủi, cậu đã bị gia tộc ruồng bỏ, tinh thần trì độn, tư chất kém cỏi, lại còn bị mù bẩm sinh, "Người nhà họ Túc thật phiền phức."
"Tư chất kém cỏi nhưng cũng có thể nhập đạo là khá lắm rồi."
Không xa, một tu sĩ trung niên tiến lại gần, nhưng không dám đến quá gần người áo đen, "Ngài cứ yên tâm, nó ở Túc gia đã không còn giá trị gì nữa, ngài có thể tùy ý xử trí."
Người đàn ông cúi đầu, kéo thiếu niên lại gần, ngắm nhìn khuôn mặt của cậu đang dần đỏ lên vì ngạt thở, ánh mắt như đang dò xét từng đường nét trên gương mặt thiếu niên. Có vẻ như người này không tìm thấy thứ mình muốn trên người thiếu niên, bèn chép miệng tỏ vẻ ghét bỏ. Hạng người như thế vậy mà Túc gia lại giữ lâu đến thế... còn phải phí thời gian mới đưa ra được bên ngoài.
Vị kia đã nói thế này:
- Mệnh cách sát tinh sinh vào giờ âm, tốt nhất là nên biến mất khỏi thế gian này, như vậy mới có thể diệt trừ hậu hoạn.
Mặt trăng lẩn vào trong mây đen, gió lạnh rít qua kẽ đá, luồng âm khí không thể áp chế đang cuồn cuộn bốc lên.
Người áo đen cúi đầu nhìn thiếu niên trong tay, toàn thân cậu đã ướt sũng, nếu chừa cho cậu cơ hội sống chắc chắn sẽ để lại tai họa.
Kẻ có mệnh cách sát tinh này có lẽ là kẻ cuối cùng rồi.
Sắc mặt thiếu niên dần trở nên đỏ bừng, lực tay của người áo đen càng siết chặt hơn, phát ra giọng nói không mang theo chút thương hại nào:
"Thật đáng thương... chỉ có thể trách ngươi sinh ra không đúng thời điểm."
"Kiếp sau đầu thai thì nhớ chọn một gia đình tốt hơn."
Mái tóc thiếu niên rối bời dưới cơn mưa xối xả, sức lực vùng vẫy của cậu dần yếu đi.
Tu sĩ trung niên vừa tiến vài bước thì bị luồng gió lạnh từ dưới vách đá thổi lên phải lùi lại nửa bước.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, gã bỗng thấy ở phía xa xa, bên mép vách đá, có một người đang đứng. Nói là người nhưng lại trông giống một hồn ma đang lơ lửng, bình thản đứng bên cạnh thiếu niên.
Hồn ma đó trông y hệt như thiếu niên đã ngừng vùng vẫy, nhưng so với thiếu niên, hồn ma đó không nói một lời, đôi mắt đen kịt phản chiếu ánh trăng treo cao trên trời, lóe lên vài tia sáng lạnh lẽo.
Và trong tia sáng lạnh lẽo ấy, những sợi tơ vàng bị nhuốm đỏ từ trong đôi mắt hồn ma bắt đầu bò ra, đan thành những hoa văn phức tạp như mạng nhện, dường như đang vẽ một loại phù chú đặc biệt.
Đó là gì?! Một hồn ma sao?!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, người đàn ông trung niên cảm giác như bị đôi mắt ấy nhìn thấu toàn bộ, gã đột ngột rùng mình, vội vã lùi lại vài bước.
"Sao vậy?" Người áo đen liếc nhìn, buông tay ra.
Lúc này, bàn tay gầy gò và tái nhợt của thiếu niên bất ngờ nắm lấy cổ tay của người áo đen. Người áo đen cúi xuống, chưa kịp phản ứng thì thiếu niên đã lấy tay mượn lực, lập tức thoát khỏi sự kiềm chế, ngã nhào xuống mặt đất.
"Phiền phức." Người áo đen nhíu mày, bàn tay tích tụ linh lực đẩy về phía trước. Thiếu niên vừa chạy được vài bước đã bị đánh văng đi, mất kiểm soát mà rơi xuống vực sâu.
Người đàn ông trung niên đứng ở phía xa lúc này mới hoàn hồn, nhìn kỹ lại thì bên mép vách đá nào có hồn ma, còn thiếu niên thì đã bị đẩy xuống từ lâu rồi.
Gã thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nơi này đúng là âm phong quỷ dị, chợt hơi lo lắng bèn hỏi: "Có cần xuống kiểm tra không...?"
Người áo đen lau tay, nhíu mày nói: "Không cần."
Với tu vi kỳ Luyện Khí thì không đủ để bảo vệ cơ thể.
Rơi xuống đó chắc chắn sẽ chết.