Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy nữ nhân kia cầm đường hồ lô ăn vui vẻ.

Mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại.

Cơ Hoài Dã cảm thấy yết hầu của mình có chút khô, cả người có chút không thích hợp, vội vàng thu lại ánh mắt.

Hắn ăn đường hồ lô kia, cảm thấy hương vị bỗng ngon hơn vài phần.

“Giữa trưa ăn chay phải không, ta mua đồ ăn ngon, tối nay sẽ nấu thịt kho tàu” Khương Dao nói.

Gạo và thịt đều không phải do Khương Dao mua mà lấy ra từ kho hàng.

Vì nàng đi chợ nên nhiều thêm ra mấy thứ này thì cũng có thể giải thích được mà không khiến ai hoài nghi.

Khương Dao vào nhà bếp thì nhìn thấy Triệu thị đang nấu cơm.

Triệu thị sợ Khương Dao chiếm chỗ tốt của bà ta nên vội vàng nói: “Khương Dao, đã nói rõ ràng rồi, ba mẹ con các ngươi không do chúng ta quản. Trong nhà đã ăn hết gạo rồi, gạo của ta đều là hôm nay ta đi mua, ngươi muốn ăn cái gì thì tự nghĩ cách đi”

Triệu thị biết Khương Dao đi chợ, cũng biết nàng mua đồ trở về.

Nhưng mà Khương Dao chỉ có mười lượng bạc, chắc chắn sẽ không nỡ lấy ra quá nhiều tiền để mua đồ ăn.

Triệu thị sợ Khương Dao ăn vạ bà ta.

Khương Dao cũng có suy nghĩ giống như vậy: “Các ngươi ăn của các ngươi, chúng ta ăn của chúng ta, đừng nhìn thấy đồ của chúng ta mà thèm ăn là được”

Triệu thị thiếu chút nữa đã tức giận mà bật cười, Khương Dao thật đúng là có tự tin, ai sẽ thèm ăn đồ của nàng chứ?

Nhà bếp vừa vặn có hai nồi nấu, Triệu thị dùng một cái, Khương Dao liền dùng cái còn lại.

Khương Dao nấu chậm hơn một chút, Triệu thị xào xong đồ ăn thì Khương Dao vừa mới bắt đầu xào rau.

Triệu thị làm cơm tổng cộng cho năm người ăn, bà ta, Khương Tú, Trình lão thái, còn có Khương Lão Tam và Khương Tiểu Hắc.

Trình lão thái nhìn thấy trên bàn cơm vẫn là hai món rau xanh thì mặt không khỏi trầm xuống: “Sao lại không có một chút thức ăn mặn nào vậy?”

“Mẹ chồng, Tú Tú đi vào trong huyện tìm cha, cha nàng cũng vất vả, một ngày bận rộn đến muộn cũng không kiếm được mấy đồng. Tiền đưa Tú Tú cũng đều là moi ra từ kẽ răng. Ngài có đau lòng thì đau lòng con trai cả và cháu trai cả của ngài đi” Triệu thị nói.

Khương Tú cũng phối hợp diễn kịch với Triệu thị: “Bà nội, cha và ca làm buôn bán không tốt lắm, ca ca bận đến không thấy người, cha thì sầu đến tóc đều bạc hết”

Việc làm ăn của Khương lão đại thật sự không được tốt cho lắm, chuyện này cũng có liên quan đến Huyện thái gia mới nhậm chức. Cha nàng ta và ca ca đều là buôn bán dược liệu, lúc trước có quan hệ tốt với Huyện thái gia nên những nhà buôn bán dược liệu khác đều bị áp chế. Sau khi Huyện thái gia mới nhậm chức đến đây thì cha và ca ca nàng ta liền không còn chiếm ưu thế.

Ca nàng ta đã nhắc tới Huyện thái gia rất nhiều lần ở trước mặt nàng ta khiến Khương Tú cũng có chút tâm tư, nhưng mà lại không có cơ hội nhìn thấy người……

Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, tiền lời của buôn bán dược liệu vẫn là không tồi nên cũng cho Khương Tú không ít tiền. Khương Tú cũng mua không ít đồ, nhưng mà đều cất giấu hết rồi, chờ vào phòng đóng cửa lại để hai mẹ con bọn họ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play