“Nương, chúng ta có khổ như thế nào thì cũng tốt hơn mấy đứa Khương Dao, nàng ta chỉ có mười lượng bạc, nhiều người ăn như vậy thì chỉ có thể ăn cơm trắng thôi” Triệu thị nói.

Trình lão thái biết hiện tại có thể dựa vào chỉ có nhà lão đại, không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận ăn mà thôi.

Lúc này, bà ta mới cảm thấy nhà lão nhị tốt.

Cũng trách bà ta bị ma quỷ ám ảnh, bị Khương Tú nói hai câu đã bắt lão nhị giao tiền ra, toàn bộ cho nhà lão đại quản.

“Thơm quá” Khương Lão Tam ngửi mùi hương, không nhịn được nói.

Mùi hương này tất nhiên không có khả năng bay ra từ trong đồ ăn của nhà bọn họ, mà bay ra từ trong nhà bếp. Bên trong tràn ngập mùi thịt khiến cho đồ ăn trong miệng bọn họ càng có vẻ nhạt như nước ốc.

Khương Dao nhớ đến mấy người Chu Đại Cẩu đang làm giúp mình, hai đứa nhỏ gầy như vậy, cũng chưa ăn qua đồ ngon gì, còn có Cơ Hoài Dã đang bị trọng thương nên phải tẩm bổ, cho nên Khương Dao quyết định làm một bữa tiệc lớn.

Hôm nay nàng mở chiếc hộp bí mật ra thì ngoài gạo ra còn có các loại gia vị, vừa vặn dùng tới.

Món ăn đầu tiên mà nàng làm là xương sườn kho tàu. Ngâm xương sườn vào nước ấm sau đó trần qua rồi lại vớt lên. Lại ướp với hành tỏi đã băm nhuyễn, sau đó xào qua xương sườn, lại thêm chút muối và nước tương, lại thêm nước. Nước rất nhanh đã sôi.

Đợi khoảng mười năm phút, nàng lại thêm các loại hương liệu. Lúc này, mùi thịt đã bay ra bốn phía.

Cẩu Nhi và Điềm Bảo đều ở nhà bếp giúp đỡ nhóm lửa.

Bọn nhỏ ngửi thấy mùi hương thì đều đứng lên, bệ bếp rất cao, hai cái đầu nhỏ khó khăn lắm mới vươn lên được, nhìn chằm chằm vào cái nồi to kia mà chảy nước miếng.

“Chờ một chút, rất nhanh là có thể ăn rồi” Khương Dao nói.

Ánh mắt của hai đứa nhỏ đầy trông mong, rõ ràng là chờ không nổi.

Chờ thịt chín mềm, Khương Dao liền lấy ra hai khối thịt, cho hai đứa nhỏ cầm gặm.

Cẩu Nhi gấp không chờ nổi mà cắn một miếng, thật mềm, hương vị thịt tràn đầy trong miệng. Từ trước đến nay cậu chưa từng ăn qua món ăn nào ngon như vậy.

Điềm Bảo cũng vậy, không nỡ ăn hết mà chỉ ăn từng miếng nhỏ.

“Con không ăn nổi sao? Nương ăn giúp con nha” Khương Dao đùa Điềm Bảo.

Điềm Bảo ăn đến cái miệng nhỏ bóng nhẫy, trong tay còn có nửa khối xương sườn.

Sao có thể ăn không nổi? Cô bé là không nỡ ăn.

Nhưng nếu mà nương muốn…… Khuôn mặt của cô bé đầy vẻ đau lòng, những vẫn đưa nửa khối xương sườn còn lại cho Khương Dao.

Khương Dao vừa buồn cười lại cảm động: “Nương nói đùa thôi, Điềm Bảo ăn đi, hôm nay nương bảo đảm cho hai huynh muội các con ăn đủ!”

Đứa nhỏ vui vẻ mà nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu. Chờ được nuôi dưỡng thành một đứa nhỏ mập mạp thì sẽ càng đáng yêu.

Khương Dao nấu một bát xương sườn thịt kho tàu lớn, đặt ở một bên rồi dùng cái vung đậy vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play