Khương Dao thật sự không thích Chương Tài Sinh nữa à?

Nương nói Khương Dao nhặt về một nam nhân xa lạ, chẳng lẽ nàng đã thích nam nhân xa lạ kia sao?

Khương Tú cảm thấy, Chương Tài Sinh chính là tú tài duy nhất của thôn bọn họ, nam nhân xa lạ kia tuyệt đối không so được với Chương Tài Sinh.

Nhưng mà người mà Khương Dao thích thì Khương Tú đều muốn cướp về tay.

Nàng ta cũng có một chút hứng thú đối với nam nhân xa lạ kia.

……

Khương Dao vừa vào cửa thì hai đứa nhỏ đã lao đến.

“Mẫu thân, người đã trở lại”

“Mẫu thân, con cầm giúp người”

Cẩu Nhi giành cầm lấy một túi gạo trong tay Khương Dao, túi gạo này cũng không phải Khương Dao mua, mà lấy ra từ trong kho hàng.

Là thứ mà nàng lấy được khi mở chiếc hộp bí mật kia ra.

Gạo này ăn ngon hơn gạo ở trên chợ.

Cẩu Nhi nho nhỏ mà cõng túi gạo kia khiến cho thân thể nho nhỏ cũng bị cong.

Điềm Bảo chạy tới giúp cậu nâng bao gạo.

“Cẩu Nhi, cõng vào trong phòng chúng ta” Khương Dao nói.

Cậu bé vui vẻ cõng gạo vào phòng.

Ba mẹ con vào phòng, Khương Dao lập tức lấy đồ trong sọt ra.

Bên trong có rất nhiều thứ, hầu hết đều là của hai đứa nhỏ, trong đó có bốn đôi giày nhỏ, Khương Dao cho hai đứa nhỏ đi thử, đều rất vừa vặn.

Cẩu Nhi là giày đầu hổ, Điềm Bảo là đầu con thỏ, hai đứa nhỏ đều vô cùng thích, đi vào rồi thì không nỡ bỏ ra.

“Đã đi vào đi đừng cởi, mua chính là để đi mà” Khương Dao nói.

Khương Dao lại cầm lấy hai xiên đường hồ lô cho hai đứa nhỏ, mỗi người một chuỗi.

Lúc trước Cẩu Nhi chỉ nhìn thấy Cẩu Đản ăn, mỗi lần như vậy thì cậu đều vô cùng hâm mộ, không nghĩ tới có một ngày cậu cũng có thể được ăn.

Cậu liếm một miếng, thật ngọt, từ trước đến nay chưa từng ăn qua thứ nào ngon như vậy.

“Mẫu thân, người cũng ăn đi” Cẩu Nhi đưa đường hồ lô cho Khương Dao.

“Mẫu thân có rồi, Cẩu Nhi ăn đi” Khương Dao nói.

Trong tay Khương Dao còn có hai xiên nữa, một xiên cho mình ăn, còn có một xiên……

“Thúc thúc kia hôm nay thế nào?” Khương Dao hỏi.

“Con đưa cơm trưa cho thúc thúc, buổi chiều đại phu tới” Điềm Bảo nói.

Khương Dao cầm đường hồ lô đi vào phòng bên cạnh rồi gõ cửa, cửa rất nhanh đã mở ra, còn nhanh hơn cả những lần trong quá khứ.

Cơ Hoài Dã liếc mắt nhìn Khương Dao một cái rồi dời ánh mắt đi, khuôn mặt vẫn là một khối băng lạnh như cũ.

Khương Dao đã sớm quen với khuôn mặt lạnh băng của hắn, cười nói: “A Dã, có nhớ ta không?”

“Không” Cơ Hoài Dã lạnh như băng nói.

“Vậy mà ta còn nhớ huynh, mua quần áo cho huynh, còn có cái này” Khương Dao đưa một chuỗi đường hồ lô cho Cơ Hoài Dã.

Cơ Hoài Dã nhìn một chuỗi đường hồ lô kia, môi mỏng mím lại.

Cả ngày đều là những ngôn từ không đứng đắn, nữ nhân này thật đúng là……

Nhưng mà, hai tai hắn lại lặng lẽ đỏ lên, tới chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

Cơ Hoài Dã có gia giáo rất nghiêm từ nhỏ, nương hắn chưa bao giờ cho phép hắn ăn những đồ ăn vặt này. Ban đầu hắn còn sẽ tò mò và hâm mộ, về sau liền dần không còn cảm giác. Trong thế giới của hắn chỉ có đủ loại sách.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn được ăn đường hồ lô, quá ngọt, không thể nói là ăn ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play