Nhưng mà nàng cũng có chút tò mò không biết nam nhân kia là người phương nào?
Sinh hoạt ở trong núi, đẹp như yêu quái trong rừng sâu.
Hầu như người đẹp thì đều có mức độ nổi tiếng, nam nhân kia đẹp như vậy, vậy thì chắc là người trong thôn đều biết mới đúng, đến tột cùng là người nào vậy nhỉ?
Khương Dao suy nghĩ một hồi lâu, cũng chưa nhớ tới thân phận của người nọ.
Thôi, không nghĩ nữa, nhân duyên sương sớm, chờ trả xong nợ thì hoàn toàn không còn liên quan tới nhau.
Ngày hôm qua, Khương Dao đã một ngày không ăn cái gì, còn bị lăn lộn một đêm, lúc này bụng đặc biệt đói.
Khương Dao vừa mệt vừa đói, thật sự đi không nổi liền tìm cục đá ngồi xuống.
“Thật là đói, nếu mà có đồ ăn thì tốt rồi”
Khương Dao đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay mình có một cái bớt màu đỏ, vô cùng giống hình chìa khóa. Trong ký ức thì nguyên chủ cũng không có bớt, cho nên đây là cái bớt được hình thành cùng với mình khi mình xuyên qua.
Khương Dao vuốt ve cái bớt kia, một cỗ khí nóng toát ra.
Trước mắt nàng tối sầm, giây tiếp theo liền xuất hiện ở trong một cái phòng trống trải, giống như một cái kho hàng.
Khương Dao dạo qua một vòng, nàng đã đọc không ít tiểu thuyết, suy đoán cái này chắc là một cái không gian tùy thân.
Chỉ là người khác xuyên qua thì đều mang theo siêu thị, mang theo tủ lạnh, vì sao trong không gian của nàng lại trống không, cái gì cũng đều không có?
Ánh mắt Khương Dao dừng ở trong một góc, thật ra cũng không thể tính là cái gì cũng đều không có, nơi đó còn có một cái……
Thùng rác.
Đúng, thùng rác trong phòng nàng.
Căn phòng này thật sự quá trống vắng, cho nên thùng rác vô cùng dễ thấy.
Khương Dao ngồi xổm ở trước thùng rác màu xanh kia, mở cái nắp ra lại phát hiện có một túi bánh mì và một lọ sữa chua!
Khương Dao lấy hai thứ kia ra, cẩn thận nghiên cứu một chút, chắc là không có vấn đề gì.
Đói chết nàng mà! Trước tiên cứ lấp đầy bụng đã!
Khương Dao ăn số đồ đó, cuối cùng cũng giải quyết được việc cấp bách lửa sém lông mày trước mắt.
Khương Dao tiếp tục đi lục thùng rác, vẫn thấy trống rỗng, xem ra không thể tự động bỏ thêm đồ vào giống tủ lạnh của người khác.
Khương Dao nhìn thấy kho hàng này có một cánh cửa, đẩy cánh cửa kia ra thì có một trận ánh sáng trắng bao vây lấy nàng.
Giây tiếp theo, nàng lại xuất hiện ở trong thế giới hiện thực.
Khương Dao thử vài lần, khống chế biện pháp ra vào không gian.
Tuy rằng kho hàng này trống rỗng không có vật tư, nhưng mà có thể chứa đựng vật tư thì cũng không được coi là hoàn toàn không có tác dụng.
Sau khi Khương Dao nghiên cứu kho hàng xong thì tiếp tục đi xuống dưới chân núi.
Đang đi thì Khương Dao liền cảm thấy chân mình bị ôm lấy.
Nàng cúi đầu liền nhìn thấy một đứa nhỏ đang ôm đùi mình.
Đứa nhỏ kia nhìn qua mới khoảng ba bốn tuổi, ăn mặc rách tung toé, rất gầy, đôi mắt vô cùng lớn. Đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng lúc này lại đang chứa đầy nước mắt, chớp mắt nhìn Khương Dao.