“Hu hu, mẫu thân, cuối cùng thì Cẩu Nhi đã tìm được người rồi” Đứa nhỏ vừa khóc vừa lau nước mắt lên trên người Khương Dao.
Khương Dao có một loại thân cận tự nhiên đối với đứa nhỏ này, liếc mắt một cái đã nhận ra cậu là con trai của nguyên chủ.
Năm năm trước, nguyên chủ mơ màng hồ đồ lăn lộn một đêm với người ta, sau đó trong bụng liền có hai đứa nhỏ này.
Vốn dĩ Khương Dao đã khổ, bởi vì chuyện của hai đứa nhỏ mà càng khổ.
Khi nàng còn rất nhỏ thì nương nàng đã không còn, cha nàng biết làm việc, có thể kiếm tiền, lời nói vẫn còn có trọng lượng ở Khương gia. Khi cha nàng ở nhà thì người Khương gia đối xử với nàng vẫn là không tồi.
Nhưng mà hầu như cha nàng đều ra ngoài buôn bán, rất ít khi ở nhà. Khi cha nàng không ở nhà thì Khương gia liền ngược đãi nàng. Ngày mùa đông phải giặt quần áo của người một nhà, giặt đến tay đều khô nứt. Cơm trong nhà cũng là nàng làm, nàng phải hầu hạ người của cả gia đình ……
Ở cái triều đại này, tuy rằng nữ nhân chưa lập gia đình mà đã mang thai không đến mức bị nhốt vào lồng heo, nhưng mà cũng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Nàng vô tình mang thai, lại không tìm ra gian phu là ai, nên vốn dĩ Khương gia đã muốn đuổi nàng đi.
Nhưng mà cha nàng là Khương Quảng Hổ nói nếu mà đuổi con gái của ông ấy ra ngoài, vậy thì ông ấy sẽ phân nhà, rồi sinh sống cùng với con gái của ông ấy.
Khương Quảng Hổ chính là sức lao động chính của Khương gia, Khương gia còn phải dựa vào ông ấy để có cơm ăn, bởi vậy liền tạm thời cất tâm tư đuổi Khương Tú đi.
Sau khi Khương Dao sinh được hai đứa nhỏ, sợ người Khương gia không vui nên chỉ có thể làm càng nhiều việc hơn.
Năm năm này, cũng cứng rắn mạnh mẽ trôi qua.
Nhưng mà nhà dột lại còn gặp trời mưa suốt đêm, dây thừng chuyên chọn chỗ mỏng mà đứt, một khoảng thời gian trước, Khương Quảng Hổ mất tích.
Cũng bởi vậy mà đại bá nương của nàng là Triệu thị mới không còn cố kỵ, dám vì Khương Tú mà ra mặt hạ thuốc Khương Dao ……
Nhìn đứa nhỏ khóc đến đôi mắt đỏ bừng, Khương Dao mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Nếu nàng đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, vậy thì con trai của nguyên chủ chính là con trai của nàng.
“Cẩu Nhi đừng khóc, nương ở đây rồi” Khương Dao ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực rồi dịu dàng an ủi.
“Nương, bà già quái vật kia muốn bán Cẩu Nhi và muội muội đi, chúng ta mau trở về cứu muội muội thôi!” Trên mặt đứa nhỏ tràn đầy vẻ vội vàng.
Khương Dao nhướng mày lên, sự tức giận dâng lên, thật hay cho một Triệu thị, không chỉ muốn bán nàng cho người què thích đánh người mà còn muốn bán con trai con gái của nàng?!
Khương Dao lôi kéo tay Cẩu Nhi, nổi giận đùng đùng mà đi về phía Khương gia.
“Nương, chờ lát nữa con xông lên cắn tay bà già quái vật kia, người hãy nhân cơ hội cứu muội muội đi” Cẩu Nhi chớp đôi mắt nói.
Thằng bé mới bốn tuổi, nhưng mà có lẽ bởi vì vừa sinh ra đã chịu khổ, cho nên thông tuệ hiểu chuyện hơn đứa nhỏ bốn tuổi bình thường rất nhiều.
Cậu đánh giá sức chiến đấu của nương, lại sờ răng của mình, cuối cùng chỉ nghĩ ra một cái biện pháp như vậy.