Nàng nhớ rõ sau núi có con sông, có thể ngâm mình vào trong con sông kia!
Nàng xoay người rồi chạy ra sau núi.
Khương Dao càng chạy thì chân càng mềm, chạy đến phía sau núi thì dường như là nghiêng ngả lảo đảo.
Cuối cùng thì cũng tới bờ sông rồi, Khương Dao chui vào trong nước, thân thể trôi theo dòng nước, nhưng mà vẫn không thể giảm bớt khô nóng trong thân thể.
Trong lúc hốt hoảng, nàng bỗng đối diện với một gương mặt cực kỳ đẹp của một nam nhân, lông mày sâu, mũi cao thẳng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn mỹ. Dáng người của nam nhân này vô cùng đẹp, trên người bao trùm một tầng cơ bắp hơi mỏng, nhìn qua vô cùng rắn chắc.
Ý chí của Khương Dao lập tức tan rã, không khỏi leo lên bả vai của nam nhân kia.
“Cho tỷ mượn để giải độc, tỷ sẽ không bạc đãi ngươi……” Khương Dao nói xong thì hôn lên.
Đêm dài dần trôi, mặt trăng lặn xuống, mặt trời mọc lên.
Khi Khương Dao tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm ở trên một cái giường.
Đây là nhà gỗ, trên tường treo cung tiễn và da thú, có một chiếc giường, một cái bàn, còn có một cái tủ, có chút đơn sơ nhưng mà lại thu dọn rất sạch sẽ.
Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước làm mặt Khương Dao hơi hơi đỏ lên, nàng lại cùng với một nam nhân xa lạ ……
Nếu đã phát sinh quan hệ rồi, vậy thì cứ như vậy đi.
Dù sao nam nhân kia cũng thích thú, ai cũng không lỗ.
Khương Dao miễn cưỡng bò dậy từ trên giường, liền phát hiện trên người mình đã mặc quần áo sạch sẽ.
Hắn tắm cho nàng rồi thay quần áo đã được hong khô cho nàng, còn rất dịu dàng săn sóc đấy.
Vốn dĩ Khương Dao định trả cho nam nhân kia năm lượng bạc, nhưng mà thấy hắn săn sóc như vậy nên quyết định sẽ cho hắn cái giá gấp đôi vậy.
Khương Dao chuẩn bị trả tiền, kết quả phát hiện trên người trống rỗng, một phân tiền cũng không có……
Khương Dao quay đầu liền nhìn thấy trên đầu giường có bày giấy và bút, đôi mắt lập tức sáng ngời, có cách rồi.
Khương Dao cầm lấy bút, lưu lại mấy chữ rồng bay phượng múa ở chỗ trống trên giấy kia, sau đó hiên ngang rời đi.
Khoảng nửa phút sau, cửa bị đẩy ra, một nam tử tuấn mỹ cao lớn đi đến.
Ánh mắt nam nhân nhìn về phía chiếc giường trống rỗng kia.
Nữ nhân kia đi rồi à?
Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng ở trên bàn, nơi đó để một tờ giấy. Hắn cầm lấy tờ giấy, nhìn chữ viết phía trên ——
Nợ phí vất vả mười lượng, ký tên ‘Khương Dao’.
Thiếu chút nữa hắn đã vì tức giận quá mà cười.
Phí vất vả? Như vậy là không phải là tình một đêm sao?
Cho nên đây là hắn bị chơi?!
Bị chơi thì thôi đi, hắn lại chỉ có giá trị là mười lượng à?
.…
Khương Dao kéo thân thể bủn rủn đi xuống dưới chân núi, đột nhiên hắt xì một cái.
Cái hắt xì này thiếu chút nữa làm nàng đang bủn rủn mà quỳ xuống mặt đất.
Khương Dao xoa cái mũi, ai nghĩ đến nàng sao? Chẳng lẽ là nam nhân đêm qua kia? Đây là nếm được ngon ngọt từ chuyện đêm qua rồi?
Nam nhân kia trông cũng không tồi, sống cũng tốt, đáng tiếc nàng không có hứng thú đối với chuyện tình yêu, chỉ là một đoạn nhân duyên sương sớm mà thôi, yêu thích lớn nhất của nàng vẫn là kiếm tiền.