Khương Dao nhìn bốn thủ hạ bại tướng trước mắt, nghĩ xem nên khống chế bọn họ thế nào để bọn họ chịu làm việc cho nàng….
Chẳng lẽ đối phó với bọn họ giống như Trình lão thái, vo hai viên màu đen để bọn họ nuốt vào, bảo là độc dược rồi uy hiếp bọn họ?
Lúc Khương Dao đang chần chờ thì lão đại đột nhiên chắp tay với Khương Dao.
“Khương cô nương, nếu ngươi đánh thắng ta thì sau này ngươi sẽ là lão đại của ta, ta nghe theo sự sắp xếp của ngươi!”
Ba người còn lại cũng chắp tay với Khương Dao: “Đúng thế, nghe theo lão đại!”
Khương Dao nhìn bọn họ đầy kinh ngạc, tên nào cũng là lưu manh chuyện xấu nào cũng làm, không nghĩ tới lại nói năng rất nghĩa khí.
Khương Dao không quan tâm có trở thành lão đại hay không, chỉ cần có người làm việc là được.
“Sang làm việc cùng Khương Lão Tam đi” Khương Dao nói.
“Rõ!”
Bốn người bò dậy, tìm thấy công cụ ở trong sân, sang làm việc cùng Khương Lão Tam.
Một người đào hố, biến thành năm người đào hố, hiệu suất tức khắc tăng lên rất nhiều.
Khương Dao cảm thấy, không bao lâu sau nàng sẽ được dùng nhà xí mới.
Ngoài cửa Khương gia, mấy thôn dân ngẩng cổ nhìn vào, hóng hớt.
Bọn họ nghe nói mấy tên lưu manh kia đằng đằng sát khí đi về phía Khương gia, cảm thấy Khương gia đã đắc tội với mấy tên côn đồ này, chắc chắn gặp xui rồi.
Kết quả, lại nhìn thấy một đám côn đồ làm việc rơi mồ hôi như mưa, ai cũng ngây ngẩn cả người.
Người Khương gia thế mà lại thu phục được đám lưu manh chuyên đi hãm hại lừa gạt này?
“Nhìn làm gì, mau đi nấu cơm trưa, nấu thêm cho vài người nữa” Khương Dao nhìn Triệu thị đứng sững đó nói.
Triệu thị ngơ ngác đi về phía nhà bếp, Khương Tú cũng đi theo đằng sau bà ta.
“Tú Nhi, Khương Dao quá kỳ lạ rồi nhỉ?” Triệu thị lúng ta lúng túng nói.
Sắc mặt của Khương Tú cũng không quá đẹp, vốn dĩ Tam thúc thương nàng ta nhất, mấy tên côn đồ kia cũng nể mặt Tam thúc nên cũng không bắt nạt nàng ta. Khương Tú còn cảm thấy bản thân rất đặc biệt, rất kiêu ngạo. Kết quả trong nháy mắt mà Tam thúc và cả những tên lưu manh đó đã phục tùng Khương Dao răm rắp, coi nàng như lão đại!
Khương Tú cảm thấy bản thân như bị đè đầu, không được thoải mái.
“Nương, có nên kêu cha về không….” Khương Tú nói.
Cha nàng ta thương nàng ta nhất, nếu biết nàng ta bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Khương Dao.
“Đừng, cha con rất bận, đừng vì mấy việc nhỏ này mà quấy rầy ông ấy” Triệu thị vội vàng nói, thật ra là chột dạ, sợ tướng công bà ta quay về thì Khương Dao sẽ nói ra chuyện giữa bà ta và Vương Qua Tử ngay trước mặt tướng công.
“Bà của con cũng sợ nàng, nương cảm thấy nàng như bị trúng tà, nên tìm một vị đạo trưởng về” Triệu thị nói.
“Vị Lăng Tiêu đạo nhân trên núi Thổ Bát, trong thôn có rất nhiều người tin tưởng hắn, nếu có thể mời vị đại sư này về….” Khương Tú nói.
Người trong thôn kiêng kị mấy thứ tà môn nhất, nếu vị đạo trưởng kia phán Khương Dao bị tà ám bám vào người thì người trong thôn sẽ đuổi Khương Dao ra thôn, khi đó dù cho Trình lão thái không muốn cũng không còn cách nào.
Hai người thương lượng đối sách, rồi bắt đầu nấu cơm.
Cơm trưa, Khương Lão Tam và bốn huynh đệ ông ta ngồi xổm trước cửa, trong chén mỗi người là bốn cái màn thầu to.
Bốn người này bình thường chuyên đi hãm hại lừa gạt người khác, chỉ có bữa này là bọn họ dựa vào sự chăm chỉ nỗ lực của bản thân để đổi lấy.
Đồ ăn đổi lấy từ sức lao động hình như đặc biệt thơm ngon hơn hẳn.
Khương Dao lại phát hiện thức ăn giữa trưa hôm nay kém hơn so với bữa tối hôm qua rất nhiều.
Sau bữa cơm trưa, Khương Dao gọi Triệu thị tới.
“Triệu thị, ăn mặc chi tiêu trong nhà đều do bà quản đúng không?”
Triệu thị bày ra dáng vẻ mặt ủ mày ê: “Dao Dao, ta còn đang định đi tìm ngươi đây, trong nhà vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tiền, bây giờ ngươi còn thu nhận thêm bốn cái miệng ăn, thêm hai ngày nữa thì chắc nồi không còn gạo mất”