Trước kia Khương gia dựa dẫm hết vào cha của Khương Dao — Khương Quảng Hổ đi buôn bán kiếm tiền về, tướng công và con trai cả của Triệu thị cũng làm kinh doanh, tích cóp được không ít tiền, nhưng từ trước tới nay chỉ vào chứ không ra, tuyệt đối không cho nhà nửa đồng nào. Bọn họ đối xử rất tốt với Khương Tú, mua đủ loại quần áo trang sức, trong Khương gia chỉ có mỗi Khương Tú là sống như thiên kim tiểu thư.

“Nồi không còn gạo vậy thì bán vài món trang sức của Khương Tú đi là có rồi đấy sao?” Ánh mắt Khương Dao dừng lại trên khuyên tai của Khương Tú, nặng trĩu, chắc chắn có giá trị cao.

Khương Tú bị Khương Dao nhìn chằm chằm, cảm thấy bản thân giống như một miếng thịt béo bở, vội vàng trốn ra đằng sau Triệu thị.

“Khương Dao, đây là đồ của Tú Nhi, làm gì có chuyện bán trang sức của Tú Nhi để nuôi người của ngươi chứ?” Triệu thị càng nói càng tức, nhìn về phía Trình lão thái: “Nương, nương tới đây phân xử đi, con vì sự hòa thuận của Khương gia mà nhẫn nhịn đủ nhiều, chuyện này con không thể nhịn được nữa”

Trình lão thái đương nhiên cũng đứng về phía Khương Tú: “Dao Dao, đây là đồ ca ca Tú Nhi mua cho con bé, không thể động vào, với tính tình thô bạo của ca ca con bé, nếu biết ngươi động vào đồ con bé thì chắc chắn sẽ đòi đánh chết ngươi”

“Không thể động vào đồ ca Khương Tú mua, vậy tiền cha ta kiếm được thật ra lại trợ cấp cho mấy ca ca của nàng ta không ít, cái khác không nói, nhưng quà nhập học của Khương Thụ là tiền cha ta kiếm được đúng không” Khương Dao nói.

Lời này của Khương Dao khiến Triệu thị và Trình lão thái á khẩu không trả lời được.

“Thôi, ta cũng không nói bán trang sức gì đó của Khương Tú, Triệu thị, đưa số tiền còn lại trong nhà cho ta đi” Khương Dao nói.

Khương Dao là kiểu người không để mình chịu thiệt, cũng không thích chiếm lợi của người khác. Lúc trước hèn nhát thế nào mặc kệ không quan tâm, nàng chỉ muốn lấy lại tiền của cha nàng, không thể để cho mấy đồ vô ơn này đạp hư hết.

Triệu thị cọ tới cọ lui lấy mấy viên bạc vụn từ trong phòng ra, đưa cho Khương Dao.

“Lần trước cha ta về đưa ba mươi lượng bạc đúng không, mới có ba bốn tháng mà chỉ còn chừng này thôi à?” Khương Dao nhướng mày nói, “Triệu thị, nếu ngươi đã xấu xa như thế thì cũng đừng trách tại sao ta không khách sáo”

Triệu thị lại cọ tới cọ lui lấy ra mười lượng bạc, đưa cho Khương Dao.

“Khương Dao, số tiền này thuộc về ngươi, chuyện ăn mặc chi tiêu của nhà này ta sẽ mặc kệ đấy” Triệu thị mượn cơ hội nói.

“Mặc kệ? Bà nội cũng mặc kệ à?” Khương Dao nói.

Lúc trước khi cha nàng trợ cấp gia dụng, Triệu thị là người vui sướng nhất, bây giờ cha nàng không thể đưa tiền nữa thì đại phòng lập tức mặc kệ?

Khương Dao vừa thốt ra lời này, Trình lão thái cũng nhìn về phía Triệu thị.

“Đương nhiên phải chăm sóc mẹ chồng, nhưng ta mặc kệ ba người các ngươi” Triệu thị vội vàng nói.

“Vậy cũng được, nhà chúng ta tách ra, ngươi chăm sóc bà nội, tam thúc và Tiểu Hắc đi” Khương Dao nói.

Triệu thị không muốn nuôi tên lưu manh Khương Lão Tam, nhưng có Trình lão thái đứng nhìn nên Triệu thị đành đồng ý.

Khương Quảng Hổ là kẻ đoản mệnh, mất sớm như thế, làm hại tất cả gánh nặng đều đổ dồn lên vai đại phòng bọn họ!

Chỉ lợi ở chỗ là ném văng được cục nợ cả nhà ba người Khương Dao đi.

Xem thử dựa vào mười lượng bạc thì bọn họ có thể sống được bao lâu!

Tới lúc đó chẳng phải sẽ tới cầu xin mình sao!

Trên thực tế, Khương Dao cũng đã đạt được mục đích.

Sở dĩ nàng muốn tách ra là do không muốn để bọn họ chiếm lợi của mình.

Ngày nào nàng cũng mở blind box, nói không chừng mở ra được món bảo bối gì, cũng không thể để bọn họ chiếm lợi được.

Nhưng mà blind box này có hơi tùy cơ, nàng muốn lên núi xem thử, xem có tìm được đồ tốt gì không….

Hôm sau, khi Khương Dao đi ra ngoài thì đằng sau có hai cái đuôi nhỏ đi theo.

Bước chân của hai đứa vừa ngắn vừa nhỏ, nhưng lại đi rất nhanh, Khương Dao dừng lại thì hai đứa nhóc cũng dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play