Vốn dĩ Khương Dao cho rằng đứa nhỏ này muốn nói chuyện giúp Khương Lão Tam……
“Đường tỷ, tỷ bắt cha ta làm nhiều việc một chút, đừng để cho ông ấy nhàn rỗi” Giọng nói non nớt của Khương Tiểu Hắc vang lên.
Khương Dao hoàn toàn không che giấu được sự kinh ngạc của mình.
“Nương nói, chờ cha sửa được tật xấu chơi bời lêu lổng thì bà ấy sẽ trở về” Khương Tiểu Hắc nói, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự nhớ nhung: “Ta nhớ nương”
Khương Tiểu Hắc nói xong liền cầm sách ngồi đọc ở một bên.
Cậu rất thích đọc sách, nhưng mà cha cậu nói cậu đọc sách cũng không thi đậu tú tài nên không cho cậu đọc, chỉ muốn mang theo cậu chạy khắp núi đồi.
Hiện tại cha bị bắt đi làm việc thì cậu cũng có thể đọc sách.
Sau nửa canh giờ.
Khương Dao nhìn Khương Lão Tam đào ra được một cái hố nông.
“Một người làm việc có chút chậm, người không đủ……” Khương Dao thì thầm nói.
“Nương, vậy nên làm sao bây giờ?” Khuôn mặt nhỏ của Cẩu Nhi nhăn lại, cũng suy nghĩ biện pháp.
“Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ có người tới thôi”
Khương Dao vừa nói xong thì cổng lớn đột nhiên bị đẩy ra, bốn nam nhân hung dữ đứng ở cửa, hai người lớn hơn một chút, hai người còn lại thì khoảng hai mươi.
Khương Lão Tam nhìn thấy mấy nam nhân này thì lập tức vui vẻ, cứu binh của hắn ta tới rồi!
Bốn hán tử này chính là huynh đệ của Khương Lão Tam, lúc trước vẫn luôn chơi bời ở trấn trên, một khoảng thời gian trước mới tới thôn Thanh Mộc. Từ chơi bời lêu lổng, tống tiền làm tiền, chuyện xấu gì cũng đều làm đủ.
Người trong thôn đều sợ bọn họ, nhìn thấy thì đều đi đường vòng, sợ sẽ chọc phải.
“Khương lão đệ, ai bắt nạt ngươi” Một người nam nhân đứng trước hô lên.
“Đại ca, là nàng!” Khương Lão Tam vô cùng tự tin, chỉ vào Khương Dao rồi nói.
Bốn nam nhân kia nhìn Khương Dao, sau đó tất cả đều nhìn nhau.
Khương Lão Tam lại bị một tiểu cô nương bắt nạt đến kêu cha gọi mẹ, còn muốn gọi bọn họ tới giải cứu à?!
“Lão đại, ngươi đừng khinh địch, cháu gái này của ta rất là quái dị” Khương Lão Tam nói.
Nam nhân được gọi là ‘lão đại’ kia đi đến trước mặt Khương Dao, nhìn nàng rồi nhíu mày rất là khó xử: “Lão tử không đánh nữ nhân……”
Hắn ta vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy cái mũi tê rần. Chỉ mới ăn một quyền mà máu mũi đã tuôn xối xả!
“Nhưng mà nắm tay của ta chuyên đánh nam nhân đáng khinh” Khương Dao thu lại nắm tay, mặt không biểu cảm nói ra.
Ba người còn lại đều ngây ngẩn cả người.
Lúc trước lão đại từng lăn lộn ở trong giang hồ, là người giỏi nhất trong bọn họ, bây giờ lại bị đánh thành như vậy à?
Lúc này, bọn họ cũng không quan tâm cái quy củ gì, ba người còn lại đồng thời lao vào đánh Khương Dao.
“Mẫu thân, cẩn thận!” Cẩu Nhi sợ hãi kêu lên.
Điềm Bảo nắm tay lại thành quyền, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị mang theo sự khẩn trương.
Khương Dao còn có thời gian cho hai đứa nhỏ một cái ánh mắt trấn an, sau đó một chân đạp ra ngoài, khiến một người trong đó ngã xuống mặt đất.
Sau khi lại đột nhiên ra quyền nhanh như khỉ trộm đào mà đánh ngã một người.
Sau đó đá về phía sau một cái, đá bay một người cuối cùng.
Đám lưu manh luôn khiến người trong thôn đau đầu chỉ vài giây thôi đã nằm đầy đất.
Lão đại đang che lại cái mũi lập tức ngây ngẩn cả người, cũng không che mũi nữa mà vung tay lên lao tới đánh Khương Dao.
Khương Dao không trốn, mà cũng vung tay lên, quyền đối quyền, phát ra một tiếng vang lớn!
Một lát sau, lão đại kia đột nhiên thu tay lại, tay bị đau đến run lẩy bẩy.
“Ôi, đau chết lão tử!”
Vừa mới vung ra một chưởng kia mà tay hắn ta đều như muốn gãy ra.
Khương Lão Tam, Trình lão thái, Triệu thị đứng ở bên cạnh chờ xem kịch vui thì lúc này đều há to miệng, biểu cảm không hề khác nhau.
Chết rồi, Khương Dao vô địch rồi!