Trong phòng nghỉ chỉ có một ánh đèn mờ nhạt được mở lên, không quá sáng chói nhưng cũng không quá đen tối, hai người họ chỉ không thấy rõ lẫn nhau.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên bị ôm vào lồng ngực ai đó.

Trước giờ cô vẫn chưa bao giờ có sức lực chống đỡ anh.

Đã ở chung lâu như vậy, người đàn ông này đã từ ngây ngô trở nên thành thục.

Động tác dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, đầu óc của Ôn Chỉ Văn cũng bắt đầu bay xa.

Đến San Francisco hiển nhiên là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Lúc đầu cô đã lên kế hoạch cho mình đi Sing Mã Thái, mặc dù là du lịch theo đoàn nhưng cô cảm thấy có một số chương trình trong đó cũng không tệ, hơn nữa cũng có thời gian tự do, đến lúc đó cô có thể làm những việc khác.

Nhưng đột nhiên kế hoạch ban đầu của cô đã bị làm cho rối loạn.

Ban đầu không thể tránh khỏi cô cảm thấy hơi phiền, nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy cũng không có gì quá to tát.

Chẳng qua San Francisco có gì vui nhỉ?

Đầu óc Ôn Chỉ Văn lúc này giống như một chiếc đồng hồ cũ kỹ sắp hư mất, chuyển động vô cùng chậm chạp, tạm thời cô không nhớ ra được San Francisco có gì vui.

Vu Hoài Ngạn phát hiện Ôn Chỉ Văn thất thân.

Môi của anh dán sát lên lỗ tai cô, hỏi: "Em đang nghĩ gì?"

Ôn Chỉ Văn nhịn không được "hừ" một tiếng, mất phòng bị thốt ra miệng: "Em đang nghĩ... ngày mai đi đâu chơi."

Vu Hoài Ngạn tối sâm mặt mày, lập tức thoát ra.

Ôn Chỉ Văn thực sự không dám tin.

Sao người đàn ông này lại có thể như thế này chứ? Mới làm được một nửa đã ngừng, có phải anh không được hay không!

Làm nửa vời cho người ta khó chịu.

Ôn Chỉ Văn không nhịn được mà trừng anh.

Vu Hoài Ngạn nhìn thấy đôi mắt nhỏ ai oán của cô, bị tức đến bật cười.

Anh duỗi tay véo mặt cô: "Lúc đang làm với anh mà còn thất thân nhớ đến chuyện

khác, em còn tỏ ra có lý hả?"

Chết rồi, sơ ý.

Cơ thể Ôn Chỉ Văn cứng đờ, nhanh chóng với lấy chăn che cơ thể mình lại, cũng tiện đó vùi đầu vào luôn, chuẩn bị giả vờ thành một con đà điểu ngoan ngoãn không tranh với đời.

Vu Hoài Ngạn lại xốc chăn của cô lên.

Ôn Chỉ Văn túm chặt lại, đồng thời nói: "Em không tới!"

Nhưng cô vẫn không giằng lại được đối phương.

Vu Hoài Ngạn bế cô lên, búng nhẹ vào trán cô: "Ôm em đi tắm rửa."

"ồ." Ôn Chỉ Văn ôm lấy cổ anh.

*

Bởi vì đêm qua người phụ nữ nào đó ở loại thời điểm kia mà vẫn còn phân tâm nghĩ muốn đi chơi ở đâu.

Ngày hôm sau, Vu Hoài Ngạn thể theo mong muốn của cô mà mang cô đi ra ngoài chơi.

Nhưng Ôn Chỉ Văn cảm thấy cái câu "Mang cô đi ra ngoài chơi" có hơi chút giả dối. Bởi vì bọn họ chơi chơi một hồi, liền rẽ đến trung tâm mua sắm kỹ thuật số.

Ôn Chỉ Văn nghĩ đến tính chất công việc của Vu Hoài Ngạn, nhịn.

Dạo trung tâm mua sắm kỹ thuật số thì cứ dạo trung tâm mua sắm kỹ thuật số vậy.

Vu Hoài Ngạn muốn nghiên cứu phát minh điện thoại, cho nên đương nhiên sự chú ý của anh đều đặt vào những chiếc điện thoại mà trung tâm mua sắm kỹ thuật số đang bán ra.

Ôn Chỉ Văn lại một chút cũng không có hứng thú đối với điện thoại bây giờ, cho dù nó có xịn xò cỡ nào cũng không thể chụp ảnh, lên mạng, chơi game, xem tiểu thuyết, lướt video được!

Ai, miễn cưỡng làm thế thân cũng không đủ.

Không vừa mắt điện thoại, Ôn Chỉ Văn lại nhìn trúng một chiếc máy ảnh kỹ thuật số.

Đừng thấy máy ảnh kỹ thuật số ở đời sau rất phổ biến, nhưng vào lúc này thì vẫn tương đối hiếm thấy.

Trong nước đương nhiên không cần phải nói đến rồi, nhưng cho dù là ở nước Mỹ, cũng chỉ có 10% dân số sử dụng máy ảnh kỹ thuật số. Hầu hết mọi người vẫn quen sử dùng máy ảnh phim.

Một nguyên nhân là bởi vì máy ảnh kỹ thuật số quá mức quý giá, so với giá của máy ảnh phim thì cao hơn mấy lần.

Thứ hai là hâu hết mọi người cũng không biết nên như thế nào để truyền ảnh chụp từ trong máy ảnh kỹ thuật số tới máy tính cá nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play