Ôn Chỉ Văn chống cằm nhìn anh, đột nhiên lại đứng lên:

"A, anh đừng nhúc nhích, để em đi lấy một món đồ!"

Trong lòng Vu Hoài Ngạn sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, không bao lâu sau Ôn Chỉ Văn đã trở lại, trong tay còn cầm... một bộ tóc giải Vu Hoài Ngạn không cần nghĩ đã biết cô muốn làm gì.

Vì thế thừa dịp cô còn chưa nói gì đã giành mở miệng trước:

"Em đừng có nghĩ tới chuyện đó."

"Chồng, anh phối hợp một chút đi mà!"

Ôn Chỉ Văn làm nũng.

"Đừng náo loạn".

"Đừng mà, là bảo bảo trong bụng em muốn nhìn!"

"Không, nó không muốn".

Ôn Chỉ Văn dùng tay chống lên eo:

"Nó muốn, nó ở trong bụng em, sao em có thể không biết được chứ?"

Vu Hoài Ngạn trầm mặc.

Sự thật chứng minh, ở chỗ Ôn Chỉ Văn, Vu Hoài Ngạn rất ít khi có thể chiếm được thượng phong.

Đương nhiên, ngoại trừ những tình cảnh đặc biệt nào đó.

Hơn nữa, điểm mấu chốt cứ giảm xuống từng chút một.

Cho nên khi Ôn Chỉ Văn giống như một con bướm vui sướng đội tóc giả cho Vu Hoài Ngạn xong, lại lôi camera ra...

Vu Hoài Ngạn nhắm mắt, cắn răng nói:

"Anh sẽ nhớ kỹ món nợ này".

Ôn Chỉ Văn không hề sợ hãi, ngược lại còn cười rất đắc ý.

Cô cầm camera chụp mặt Vu Hoài Ngạn, hơn nữa còn quyết định nhất định phải bảo tồn những bức ảnh này thật kỹ!

Cô đang mải mê chụp thì cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Vu Hoài Ngạn đột nhiên đứng lên, tức giận mà nhìn Ôn Chỉ Văn li một cái.

Ôn Chỉ Văn rụt cổ lại, nhưng nhớ tới cái gì đó thì lại có tự tin, nhỏ giọng nói với anh:

"Anh đừng sợ, em đã khóa cửa rồi!"

Nhìn còn rất kiêu ngạo. Nói xong, cô liền cao giọng nói:

"Ai vậy?"

"Là em, chị đang làm gì trong đó vậy?"

Là giọng của Vu Cẩn.

Vu Hoài Ngạn đi nhanh về phía phòng tắm, Ôn Chỉ Văn nói một câu với bên ngoài:

"Chờ một chút".

Sau đó liền đi theo anh vào phòng tắm.

Thấy Vu Hoài Ngạn trực tiếp vỗ nước lên trên mặt, Ôn Chỉ Văn có lòng tốt nhắc nhở:

"Cái kia, đồ trang điểm em dùng không thấm nước, cho nên nếu anh dùng nước thì sẽ không rửa sạch được đâu".

Vu Hoài Ngạn ngẩng đầu, chậm rãi đi về phía cô.

"Em cố ý đúng không?"

Đôi mắt anh nặng nề nhìn cô, tuy rằng bị Ôn Chỉ Văn trang điểm mặt nhưng nhìn không hề nữ tính chút nào, vẫn mang theo sự áp bách của nam tính.

Trên mặt anh dính chút bọt nước, chảy dọc theo gương mặt xuống cằm, lạch cạch một cái, rơi vào cổ của Ôn Chỉ Văn.

Có chút lạnh, làm cho Ôn Chỉ Văn giật mình.

Ôn Chỉ Văn lùi tới góc tường, có chút chột dạ.

Chui ra khỏi vòng tay của anh, ném cho anh một hộp hộp nước tẩy trang liền chuồn mất.

Lúc mở cửa ra thì khuôn mặt vẫn còn không nhịn được mà cười rất tươi.

Vu Cẩn nhìn thoáng qua bên trong, tò mò hỏi:

"Chị làm gì mà vui như thế?"

Ôn Chỉ Văn vội vàng lôi Vu Cẩn đi ra ngoài, lừa gạt nói:

"A, không có gì, không có gì, chị rất đói, chúng ta đi xuống dưới lầu đi".

Cô hơi sợ tí nữa người đàn ông Vu Hoài Ngạn kia sẽ thẹn quá thành giận mà trở mặt.

Tuy rằng cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà lần sau cô vẫn dám làm như vậy!

Vào một ngày nào đó trong mùa hè giữa tháng bảy, trong tiếng ve kêu râm ran trên cây ở bên ngoài phòng sinh, người bạn nhỏ Hô Hô cất tiếng khóc chào đời đi vào thế giới này.

Tên của người bạn nhỏ Hô Hô là Vu Thành, Hô Hô là tên gọi ở nhà của bé.

Dưới sự yêu thương của rất nhiều người, người bạn nhỏ Hô Hô không phụ sự mong đợi của mọi người mà trưởng thành một đứa trẻ đáng yêu hoạt bát.

Trẻ con có bộ dáng đẹp vốn dĩ liền có ưu thế, đặc biệt là khi thằng bé tỏ ra ngoan ngoãn thì quả thực có thể làm trái tim người đối diện tan chảy.

Đương nhiên, trẻ con cũng có lúc không ngoan.

Nhưng lúc không ngoan, chỉ cần cẩn thận nói rõ đạo lý với nó thì nó vẫn sẽ nghe lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play