Dù sao gần đây Vu Hoài Ngạn cũng không thường về nhà ăn cơm tối.
Thu xếp xong mọi chuyện cần thiết cũng là lúc Điền Hân lái xe đến trước cửa nhà họ Vu.
Ôn Chỉ Văn vội vàng ra ngoài, phóng hành lý của mình phía sau xe, dứt khoát leo lên xe xuất phát.
Trên xe còn có Tiểu Lý. Tiểu Lý là nhân viên đi theo Điền Hân từ khi công việc kinh doanh của họ bắt đầu, hiện tại Tiểu Lý đã lên đến chức giám đốc, có thể xem cô ấy chính là người đã đi chung suốt chặng đường này cùng với Điền Hân và Ôn Chỉ Văn.
Mối quan hệ của ba người rất tốt nên qua lại với nhau cũng rất tự nhiên.
Ôn Chỉ Văn vừa lên xe mấy người họ đã bắt đầu hàn huyên sôi nổi.
Nói từ chuyện công ty cho đến cuộc sống gia đình nên trên suốt đoạn đường đến thành phố Lâm vô cùng náo nhiệt, không giây phút nào nhàm chán.
Hơn hai giờ chiều thì xe đã lái đến thành phố Lâm. Salon chỉ nhánh họ mở ở thành phố Lâm nằm ngay trung tâm thành phố, không cần tìm kiếm vất vả cũng có thể tìm được rất dễ dàng.
Salon được trang trí dựa theo cách trang trí của salon ở thành phố Bắc, đơn giản nhưng vẫn thanh cao, sang trọng.
Cách cửa kính to lớn kia, người ta có thể nhìn thấy tình hình bên trong salon, trên mỗi ghế cắt tóc đều có người ngồi, ngoài ra còn không ít người đang đi lại, nhìn qua có thể thấy việc kinh doanh không tệ.
"Đừng vội vào salon! Chúng ta cứ tìm chỗ nào dừng chân trước đã." Điền Hân nói: "Ngày mai mới từ từ đi xem cũng không muộn."
Ôn Chỉ Văn và Tiểu Lý không có ý kiến gì.
Ba người họ tìm đến một khách sạn gần đó và ở lại.
Họ có tổng cộng ba người, phân chia phòng thế nào cũng không phù hợp, sau cùng dứt khoát thuê mỗi người một phòng.
Điền Hân đến phòng của mình, đặt hết đồ đạc vào đó lại chạy đến phòng của Ôn Chỉ Văn tim cô.
"Chị Chỉ Văn, hôm nay tâm trạng chị không được tốt à?" Điền Hân vừa đóng cửa đã đi thẳng vào vấn đề. Tuy mối quan hệ giữa họ và Tiểu Lý không tệ lắm nhưng cuối cùng cũng không bằng mối quan hệ giữa Ôn Chỉ Văn và Điền Hân.
Cho nên dù Điền Hân đã nhận thấy Ôn Chỉ Văn không được vui từ trước nhưng vì ngại Tiểu Lý vẫn còn ở đó nên cô ấy mới kìm lại không hỏi ra.
Mà đợi đến khi chỉ còn hai người họ với nhau, Điền Hân mới dám hỏi Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy: "Sao em nhìn ra được?"
Rõ ràng cô cảm thấy bản thân mình đã biểu hiện ra ngoài rất bình thường cơ mà?
Điền Hân cười hì hì, dựng thẳng hai ngón tay chỉ lên trán mình, vô cùng đắc ý nói: "Trực giác đó ạ."
Nhìn thấy Ôn Chỉ Văn ngơ ngẩn cả người, cô ay mới nói tiếp: "Được rồi, thật ra em nhìn thấy chị không tập trung lắm."
"Làm sao vậy? Gặp phải chuyện khó khăn gì sao?" Điền Hân quan tâm hỏi: "Có muốn tham khảo suy nghĩ của em không?"
Tuy cô ấy cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng trong ấn tượng của mình, Ôn Chỉ Văn không giống kiểu người sẽ bị chính chuyện của mình làm khó. Điền Hân cảm thấy Ôn Chỉ Văn là một người không gì là không thể làm được.
Ôn Chỉ Văn cũng không biết Điền Hân lại đánh giá cao cô đến thế, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Điền Hân, trong lòng Ôn Chỉ Văn giống như dâng trào một loại cảm xúc muốn thổ lộ hết.
Đương nhiên cô cũng không kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Dù sao cô cũng cần mặt mũi.
Do dự trong chốc lát, cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng mở miệng: "Là thế này. Chị... À, chị có một người bạn..."
"Ừ, người bạn kia của chị thế nào?" Điền Hân thấy cô ngập ngừng không nói tiếp thì nóng lòng hỏi.
"Người bạn kia của chị, cô ấy và chồng của cô ấy trước giờ vẫn chung sống với nhau rất vui vẻ, nhưng gần đây, chồng của cô ấy..." Ôn Chỉ Văn dừng lại, cô cũng không biết hình dung như thế nào.
Điền Hân đợi rất lâu cũng không thấy Ôn Chỉ Văn kể tiếp thì bắt đầu suy đoán: "Chồng của cô ấy thay lòng?"
Ôn Chỉ Văn: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT