Trong lòng cô cũng để ý đến anh?

Cho nên mới cảm thấy đáng thương, tủi thân đến mức phải khóc lên?

Vu Hoài Ngạn nghiêm túc lặp đi lặp lại quá trình suy luận này của mình, sau đó mới xác nhận suy luận này không có lỗ hổng gì.

Cuối cùng sau khi đã xác nhận được điều này, trong lòng Vu Hoài Ngạn bỗng nhiên mềm nhữn, giống như có một thứ gì đó rất mềm mại lấp kín trái tim anh, khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Anh rất muốn dùng hết sức lực trên cơ thể này ôm cô vào lồng ngực mình.

Nhưng nhìn thấy Ôn Chỉ Văn đã chìm vào giấc ngủ ngon một lần nữa thì lại không nở làm phiền cô. Cuối cùng cũng chỉ nâng mặt cô lên hôn lên gương mặt kia mấy nụ hôn.

Ôn Chỉ Văn bị anh hôn phải nhíu mày.

Vu Hoài Ngạn thấy vậy thì hơi kéo khoảng cách ra, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, trong nháy mắt nhìn cô thế nào cũng cảm thấy nhìn không đủ.

* Ôn Chỉ Văn tỉnh dậy một lần nữa đã là mấy giờ sau đó.

Trí nhớ chậm chạp trở lại, cô nhớ lại bản thân mình lại khóc lên vô cùng đáng thương chỉ vì một giấc mơ không rõ đầu đuôi, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Vu Hoài Ngạn...

Trong phút chốc, Ôn Chỉ Văn cảm thấy không còn thiết sống nữa, cô chỉ ước gì cứ ngủ một giấc như vậy rồi không tỉnh lại nữa.

Mãi đến khi thực sự đói đến mức không chịu nổi nữa mới chậm rãi đứng xuống giường, đi xuống lầu tìm đồ ăn.

Lúc đang ăn cơm, Điền Hân đã gọi điện thoại đến. Ôn Chỉ Văn vừa bắt điện thoại thì tiếng nói của Điền Hân lập tức truyền đến: "Chị Chỉ Văn, chị đang làm gì đó?"

"Ăn cơm."

"Ồ, chị ăn cơm trưa sớm vậy sao?" Điền Hân cười nói.

Ôn Chỉ Văn: "... Chị đang ăn sáng."

Điền Hân im lặng, Ôn Chỉ Văn phụt một tiếng, bật cười, nói: "Em gọi điện thoại tìm chị có việc à?"

Cô mới không tin Điền Hân gọi điện thoại đến chỉ để hỏi cô đang làm gì. "Là thế này." Điền Hân lại mở miệng một lần nữa: "Chi nhánh ở thành phố Lâm bên kia đã bắt đầu kinh doanh, mà hình như kinh cũng rất thuận lợi, em dự định sang đó nhìn thử. Chị có muốn đi chung với em không?"

Thành phố Lâm.

Ôn Chỉ Văn nghe đến đây thì rất động lòng, cô cảm thấy đúng là bản thân mình phải đi một chuyến giải sầu, nếu không sẽ buồn bực trong lòng, sau đó càng ngày càng cảm thấy bực bội hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, Ôn Chỉ Văn hỏi Điền Hân: "Vậy bao giờ em đi?"

"Ngay hôm nay." Điền Hân trả lời rất nhanh: "Em và Tiểu L1y dự định sẽ tự lái xe đi, dù sao thì quãng đường cũng không xa lắm, mất khoảng một hai giờ thôi."

Nói xong, Điền Hân hỏi Ôn Chỉ Văn: "Chị Chỉ Văn, chị cũng muốn đi chung sao?"

Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Đi."

"Được! Vậy một lát nữa em sẽ đến đón chị. Để em xem. Mười hai giờ rưỡi thế nào?" Điền Hân xác nhận thời gian.

Ôn Chỉ Văn lập tức nói không có vấn đề.

Bây giờ đã là mười một giờ, cách mười hai giờ rưỡi cũng chỉ một tiếng rưỡi mà thôi. Ôn Chỉ Văn vội vàng ăn sáng xong thì lập tức chạy lên lâu thu dọn hành lý.

Đến thành phố Lâm hẳn sẽ không chỉ ở vài ngày, Ôn Chỉ Văn chỉ xếp theo một ít đồ, không mang theo nhiều đồ đến đó.

Thu dọn hành lý xong, Ôn Chỉ Văn chỉ sửa soạn cho mình đơn giản một chút, cô dự định sẽ nói vài tiếng với Vu Hoài Ngạn.

Gọi điện thoại thông báo cho anh biết?

Không được. Không được. Lỡ anh đang bận rộn, không tiện nghe máy thì sao?

Gửi tin nhắn?

Cũng không được. Lỡ anh gọi điện thoại lại thì làm thế nào?

Ôn Chỉ Văn không ngừng phản bác dự định của mình.

Được rồi! Cô thừa nhận đúng là hiện tại cô rất e sợ anh gọi điện thoại đến.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Chỉ Văn nghĩ đến cách giải quyết khác, cuối cùng cô viết vào một tờ giấy: "Em và Điền Hân đến thành phố Lâm. Tối nay không trở về."

Ôn Chỉ Văn đọc đi đọc lại chữ viết trên tờ giấy, sau khi xác nhận không có vấn đề gì nữa, Ôn Chỉ Văn mới đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trên tu đầu giường, sau cùng còn dùng một ly nước chặn lại.

Kéo theo hành lý xuống lầu, Ôn Chỉ Văn nói với dì Dương chuyện mình phải đến thành phố Lâm, bảo bà ấy làm xong việc thì có thể trở về sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play