Nghe xong kiến nghị của Dịch Thiếu Khanh, Cố Ninh cảm giác vô cùng phiền não.

Lại là cái kiểu dây dưa không dứt này.

Thời điểm trước khi mạt thế đến chính cô cũng dùng cách này để bám lấy Lục Gia Tử. Trước kia khi Lục Gia Tử còn chưa chuyển nhà ngày nào Cố Ninh cũng tới nhà anh ta, sau này khoảng cách giữa hai nhà xa hơn thì cô cũng cố gắng một tuần tới thăm Lục Gia Tử một lần. Đừng nhìn Cố Ninh bây giờ mà nhầm, trước kia cô cũng là kiểu con gái nũng nịu dễ thương. Nhưng mạt thế đến, cô trưởng thành với tốc độ chóng mặt. Hơn nữa thời điểm phát giác ra mối quan hệ của Lục Gia Tử cùng Tưởng Du khiến cô trở nên lạnh lùng hơn, tính cách thì càng ngày càng lãnh đạm, cuối cùng ngay cả nói giỡn cũng rất ít.

Nhưng dù sao cũng mới có ba tháng trôi qua mà thôi.

Cố Ninh trong tay cầm cái muỗng, nhìn Quý Cửu Trạch bưng mâm cơm hướng bên này đi tới, ánh mắt có chút tan rã.

Thời điểm Quý Cửu Trạch đi đường thì mắt luôn nhìn thẳng, mặt mũi vô cảm, dáng người anh thon dài, lúc nào sống lưng cũng thẳng tắp, hơn nữa trên người luôn mang theo vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh. Binh lính xung quanh đều biết Quý Cửu Trạch là người Lữ đoàn Năm Sao nên khi anh xuất hiện được rất nhiều ánh mắt chú ý đến. Trong tay Quý Cửu Trạch bưng mâm đồ ăn, lập tức đi tới bên cạnh Dịch Thiếu Khanh cũng chính là đối diện Cố Ninh ngồi xuống, đối với Cố Ninh hơi gật đầu, coi như chào hỏi qua, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Cố Ninh làm như không chút để ý, kỳ thật ngay trong phút giây lỡ đãng ngẩng đầu lên đã cẩn thận quan sát người này.

Khuôn mặt Quý Cửu Trạch vô cảm, có chút lạnh lùng, từ lông mày đến ánh mắt đều lộ ra sự sắc bén, ai nhìn vào đó đều có cảm giác mình sẽ bị anh hạ gục trong nháy mắt. Ngay cả thời điểm dùng cơm Quý Cửu Trạch cũng ngồi thẳng tắp, thậm chí mỗi động tác đều vô cùng đoan chính đến không thể bắt bẻ. Không giống Dịch Thiếu Khanh luôn vui cười, cũng không giống Trang Thần tùy ý, Ân Tang lại không có tới nhà ăn ăn cơm nên Cố Ninh không thể nào so sánh, Quý Cửu Trạch cứng nhắc như vậy nhưng nhìn không hề nhàm chán chút nào, có lẽ nguyên nhân nằm ở khí chất của anh.

Có lẽ do khí tràng Quý Cửu Trạch quá mức cường đại, trừ bỏ Trang Thần Dịch Thiếu Khanh vẫn luôn chuyện trò vui vẻ, thì mấy người ngồi cùng bàn như Trương Tiểu Bạch, Chung Húc và Trần Căn đều không dám nhiều lời, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Một người như vậy, ngay cả nói chuyện đều cần dũng khí thật lớn, dây dưa không dứt, có thể sao?

Xem bộ dáng đoan chính kia của Quý Cửu Trạch, nếu lúc này chính mình nói chuyện, không chừng sẽ bị anh quát lớn lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Cố Ninh nghĩ đến đây lại không khỏi có chút do dự, chính mình muốn cùng Quý Cửu Trạch học đánh cận chiến, nhưng liệu có bị khinh bỉ hay không? Suy nghĩ thêm một chút, nếu Quý Cửu Trạch thật sự lợi hại như lời Dịch Thiếu Khanh nói, thì nhịn một chút là được.

Dịch Thiếu Khanh cắn cái muỗng, tròng mắt hết nhìn Quý Cửu Trạch mặt than lại nhìn Cố Ninh bên cạnh cũng không kém cạnh bao nhiêu, trong lòng nhịn không được mà than thầm.

Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau đi ra khỏi nhà ăn.

Dịch Thiếu Khanh đột nhiên nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, ngày hôm qua không phải cô bảo có chuyện muốn nói với đội trưởng của chúng tôi hay sao? Chúng tôi đi trước nha.”

Cố Ninh bị một câu này làm cho bất ngờ trở tay không kịp, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Dịch Thiếu Khanh, anh lại hướng cô nháy mắt vài cái, sau đó kéo Trang Thần đi lên phía trước. Mấy người Trương Tiểu Bạch không rõ nội tình, chỉ kỳ quái nhìn Cố Ninh một cái rồi cũng đi nhanh theo hai người Trang Thần.

Quý Cửu Trạch hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Cố Ninh nói: “Cô có chuyện muốn nói cùng tôi?”

Cố Ninh bỗng dưng thấy lòng khẩn trương, nhưng cô chỉ hoảng loạn một chút đã trấn định: “Tôi nghe Dịch Thiếu Khanh nói đến đánh cận chiến thì anh là người tốt nhất, cho nên tôi muốn hỏi anh, tôi vào Lữ đoàn Năm Sao có thể đi theo anh học đánh cận chiến không?”

Quý Cửu Trạch tựa hồ đã biết Cố Ninh muốn nói gì, cho nên anh cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không thể.”

Cố Ninh đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới sẽ ngắn gọn lưu loát và không có bất luận giải thích gì như vậy. Nhưng Cố Ninh cũng không quá kinh ngạc, sắc mặt cũng thập phần thản nhiên.

Trong lòng Cố Ninh đương nhiên là có vài phần thất vọng, nhưng cô đã sớm đoán trước đường bái sư sẽ không thuận lợi. Dù sao sau này vẫn có có nhiều cơ hội để tiếp xúc, Cố Ninh tin rằng cô có thể khiến cho Quý Cửu Trạch thay đổi thái độ hiện tại.

Kế tiếp chính là cùng bộ đội giao tiếp. Cố Ninh vốn dĩ cũng không phải quân nhân, cho nên căn bản không cần quá bận tâm vấn đề này. Cô nhanh chóng trở về thu dọn đơn giản một chút, Trang Thần còn cố ý đem xe chạy đến dưới lầu đón cô. Hảo cảm của Cố Ninh đối với Trang Thần đến từ việc nhận thức nhau ở mạt thế. Còn hảo cảm của Trang Thần đối Cố Ninh có thể nói là nhiệt tình hay do ái tài, tóm lại Cố Ninh vẫn chưa nghĩ ra được.

Lúc này Cố Ninh cũng không biết đến ân oán giữa Trang Thần cùng Ân Tang, tự nhiên cũng liền không biết phần hảo cảm này của Trang Thần đại bộ phận đều đến từ việc Cố Ninh khiến Ân Tang chật vật chưa từng thấy.

Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc và Trần Căn đều đã chuẩn bị hành lý xong xuôi nên nhanh chóng lên xe chuyên dụng của Lữ đoàn Năm Sao điều đến di chuyển.

Xe mà Quý Cửu Trạch lái chính là chiếc việt dã màu đỏ kia. Thời điểm Cố Ninh ngồi trên chiếc xe này một lần nữa trong lòng có chút thổn thức, nhưng mà cảm giác này có khả năng vĩnh viễn không ai có thể chia sẻ cùng cô. Nghĩ như vậy, Cố Ninh bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

Quý Cửu Trạch xuyên qua gương nhìn thoáng qua sườn mặt Cố Ninh đang chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có vài phần suy nghĩ sâu xa.

Xe chạy ước chừng khoảng gần 2 giờ mới đến.

Cố Ninh từ trên xe đi xuống, không nén nổi kinh ngạc, rất khó tưởng tượng Lữ đoàn Năm Sao sẽ nằm ở một nơi như vậy.

Đây là một đại biệt thự hai tầng, chiếm diện tích cực lớn, xung quanh không có thêm nhà cửa nào khác. Bốn phía dùng tường cao 3 mét vây kín lại, phía sau cửa sắt là một cái đại tiền viện rất khoa trương. Tất cả đều là mặt cỏ, hai bên còn có tầng tầng lớp lớp cây xanh.

Đi đến trước cửa lớn Trang Thần trực tiếp quét vân tay, cửa kêu tích một cái lập tức mở ra. Trang Thần vừa đi vừa nói: “Một chút nữa mấy người cũng đem vân tay lưu lại trên hệ thống đi.”

Ngay sau cửa là không gian phòng khác vô cùng rộng, Dịch Thiếu Khanh vừa vào cửa đã để hành lý của Cố Ninh xuống rồi mình ngã lên sô pha, thoải mái nói: “Vẫn là nhà mình thoải mái nhất. Trang Thần, cô dẫn bọn họ tham quan một chút, tôi ngủ tí đây.” Sau đó nghiêng người quay mặt vào trong mặc kệ.

Trang Thần mắt trợn trắng, cũng mặc kệ Dịch Thiếu Khanh, mang theo mấy người Cố Ninh đi quanh biệt thự một vòng.

Đằng trước là nơi ở, tầng một là phòng sinh hoạt chung, tầng hai là phòng riêng cho từng cá nhân.

Mỗi gian phòng ngủ đều cực kỳ rộng, đồ dùng không thiếu thứ gì, trang hoàng phong cách lấy ánh sáng là chủ đạo, thập phần đơn giản nhưng không nhàm chán. Lầu hai ít nhất cũng có mười mấy phòng.

“Cố Ninh, phòng của cô tôi đã dặn người dọn dẹp trước, là phòng này.” Trang Thần nói rồi dẫn cô tới căn phòng cách đó một phòng: “Muộn rồi, để tôi gọi điện thoại cho người mang chăn ga đến cho cô. Mấy người có yêu cầu gì có thể ghi ra giấy nhé.”

Ngoài những phòng cá nhân, biệt thự còn có một thư phòng lớn, ở giữa phòng bày một cái bàn dài cùng mấy cái ghế, Trang Thần nói đây nơi mà ngày thường dùng để họp.

Lầu hai có một cái hành lang đi thông ra đằng sau biệt thự.

Nếu phía trước là nơi dành cho họ sinh hoạt hàng ngày, thì đằng sau chính là nơi để bọn họ huấn luyện.

Cố Ninh ước chừng khu đằng sau khoảng 300 mét vuông, bên trong đủ các loại dụng cụ khí giới phục vụ luyện tập, bao gồm bao cát và một vài loại thiết bị tập thể hình mà Cố Ninh xem không hiểu lắm. Làm Cố Ninh có chút khó hiểu chính là trong góc còn có một bàn bóng bàn, một cái rương chứa đồ linh tinh như vợt tennis cùng cầu lông các loại, trên tường còn treo  bia ngắm ném phi tiêu.

Trang Thần cười gượng nói: “Ngày thường lúc nhàm chán có thể tùy tiện chơi một chút.”

Cố Ninh, Trương Tiểu Bạch, Trần Căn, Chung Húc bốn người nhìn nhau khó hiểu.

Nghiêm túc lại mà nói, nhiệm vụ mà Lữ đoàn Năm Sao cần làm thì cả bốn người đều không rõ ràng lắm. Ban đầu bọn họ cho rằng sẽ bị kéo đến một nơi như sân huấn luyện ở doanh trại cũ, sau đó sẽ tiến hành huấn luyện vô cùng gian khổ. Kết quả bốn người lại được đưa đến đây, so với tưởng tượng của họ không giống nhau, không những không làm cho bọn họ cảm thấy cao hứng, ngược lại còn khiến họ càng thêm thấp thỏm bất an.

Trang Thần nói: “Đừng nóng vội, mấy ngày nay các tiểu đội khác hẳn là sẽ có người đến đây.”

Cố Ninh nhíu mày: “Vậy chúng tôi cũng phải đợi đủ người mới bắt đầu huấn luyện sao?”

Trang Thần bị vấn đề của Cố Ninh hỏi làm sửng sốt, sau đó cười nói: “Yên tâm, nếu cô nóng vội, chờ một lát tôi có thể dạy cô luôn.”

“Thật sự?” Ánh mắt Cố Ninh sáng lên.

“Cô, người này thật là quá kỳ quái.” Trang Thần nói: “Đến lúc đó cô đừng có khóc đó.”

Cố Ninh chỉ cười không nói.

Lúc sau Trang Thần dẫn Cố Ninh tới phòng huấn luyện.

“Cô trước kia có học qua môn võ nào chưa?” Trang Thần hỏi.

Cố Ninh thành thật lắc đầu.

“Đối với tôi mà nói, cận chiến không có chiêu thức đặc biệt gì, gây được tổn thương lớn nhất cho địch là chiêu thức tốt nhất. Cận chiến của tôi đều là do thực chiến nhiều mà nghiệm ra, tôi sẽ dạy cô những gì tôi biết. Cho nên, bây giờ thử tấn công tôi đi.” Trang Thần nói.

Cố Ninh nhìn Trang Thần tùy ý đứng ở nơi đó, có cảm giác không biết nên xuống tay từ đâu. Cô chưa bao giờ xem qua hay học qua bất cứ kiến thức nào về cận chiến, đều là trực tiếp dùng đao chém, cho nên Trang Thần bảo cô tấn công, cô trong khoảng thời gian ngắn không biết nên động thủ như thế nào.

“Làm sao vậy?” Trang Thần nhìn Cố Ninh nửa ngày bất động, kỳ quái hỏi.

Cố Ninh có chút xấu hổ, lại thành thật nói: “Tôi không biết nên tấn công người khác như thế nào…”

Trang Thần biểu tình có chút cổ quái: “Vậy cô là như thế nào đem Ân Tang làm cho chật vật như vậy? Cô đối phó Ân Tang ra sao, cứ thế đối với tôi là được.”

Biểu tình trên mặt Cố Ninh có chút giãy giụa, sau đó ở trong lòng thở dài, nhận mệnh lệnh lao vào Trang Thần.

“Cố Ninh đang làm gì vậy?” Không biết từ khi nào Dịch Thiếu Khanh đi tới bên cạnh, nhìn Cố Ninh như là một con trâu chiến đang lao về phía Trang Thần kinh ngạc nói.

“Ách… Đây chắc là cách tấn công của Cố Ninh.” Trương Tiểu Bạch Chung Húc Trần Căn đứng bên cạnh cũng có chút xấu hổ nói.

Lần đầu tiên Cố Ninh tấn công, kết quả bị Trang Thần hung hăng ném ngã trên mặt đất mà kết thúc.

Ba người Trương Tiểu Bạch đứng bên cạnh nhìn thấy trên mặt đều là vẻ không đành lòng.

Còn Dịch Thiếu Khanh thì đúng là kinh ngạc không thôi: “Cô ấy như vậy thì làm cách nào khiến Ân Tang chật vật đến mức kia được?! Không phải là gian lận chứ?”

Cố Ninh từ trên mặt đất đứng lên, nghĩ nghĩ một hồi sau đó nói với Trang Thần: “Bằng không vẫn là cô tới tấn công tôi đi?”

Trang Thần sửng sốt: “Cái gì?” Sau đó thực mau phản ứng lại: “Cô chắc chắn chứ?”

Cố Ninh gật đầu một cái.

Dịch Thiếu Khanh cười một chút: “Chậc chậc, dũng khí đáng khen.”

Sau khi Trang Thần xác định yêu cầu của Cố Ninh, không một chút do dự, vừa ra tay chính là một quyền vừa nhanh vừa hiểm hướng mặt của Cố Ninh đánh tới. Một quyền này Trang Thần chỉ dùng bốn phần sức lực, sợ làm thương Cố Ninh. Cận chiến của Trang Thần tuy không phải lợi hại nhất, nhưng ra quyền vẫn rất nhanh. Mặt khác, Cố Ninh vẫn luôn bị động  ngược lại tìm được cảm giác. Trang Thần ra quyền nhanh, Cố Ninh phản ứng càng nhanh hơn. Chân phải Cố Ninh tiến lên một bước sau đó nghiêng người tránh thoát một quyền này. Mắt Cố Ninh lóe sáng, sau khi tránh được cú đầu tiên thì ngay lập tức dùng khuỷu tay đập về phía eo Trang Thần!

Vui cười trên mặt Dịch Thiếu Khanh lập tức biến mất, kinh ngạc nói: “Phản ứng thật nhanh!”

Anh lại không biết, phản ứng của Cố Ninh như vậy là ở trong vô số sinh tử một đường rèn luyện được. Phán đoán trong nháy mắt sẽ quyết định bản thân sống hay chết, sao có thể xảy ra sai lầm được?

Kinh ngạc giống Dịch Thiếu Khanh còn có Trang Thần, chỉ là tấn công cùng bị tấn công tại sao lại có khác biệt lớn như vậy? Dù có kinh ngạc, nhưng Trang Thần không hoảng không loạn, có kinh nhiệm thực chiến phong phú khiến cô nhanh chóng nghiêng người né đi, đồng thời đôi tay như điện vươn ra, bắt được khuỷu tay Cố Ninh, sau đó dùng sức vặn ngược lại!

Hai người đều là tay không, tới tới lui lui Cố Ninh chống đỡ gần hai mươi chiêu liền mới bị Trang Thần đánh bại trên mặt đất.

Chỉ là so với lần đầu tiên bị Trang Thần đánh ngã trên mặt đất có chút xấu hổ, lúc này trong đôi mắt Cố Ninh cứ như có hai ngọn lửa đang bùng cháy, sau khi bò dậy từ trên mặt đất hưng phấn nói với Trang Thần: “Tiếp tục!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play