“Cố Ninh, đúng là em rồi!” Tưởng Du nhìn Cố Ninh chằm chằm, bộ dáng vừa mừng vừa sợ: “Mặt em bị làm sao thế này?!” Sau khi nói xong Tưởng Du liền đưa ánh mắt nhìn một vòng, lướt thấy Quý Cửu Trạch thì cũng cố nán lại thêm mấy giây. Mặc dù ở đây đa số đều là đàn ông, nhưng ngoại hình Quý Cửu Trạch có phần nhỉnh hơn hẳn, từ tính cách lạnh lùng ít nói đến khí chất trầm ổn đều làm Tưởng Du mê mệt, nhịn không nổi mà liếc thêm vài lần.
“Mấy anh ăn trước đi, tôi đi ra ngoài một chút.” Cố Ninh đối với người ngồi cùng bàn gật đầu nói một tiếng, sau đó đứng dậy đối Tưởng Du và Lục Gia Tử nói: “Có chuyện gì thì đi ra ngoài rồi nói.”
Chờ Cố Ninh mang theo hai người Tưởng Du, Lục Gia Tử ra khỏi đại sảnh, biểu tình của mấy người trên bàn đều có chút vi diệu. Tuy rằng vừa rồi Cố Ninh đã cố gắng khống chế bản thân, nhưng không khí nháy mắt trùng xuống, có vẻ lạnh hơn vài phần thì vô cùng rõ ràng.
Cố Ninh cùng Tưởng Du Lục và Gia Tử ba người một đường đi thẳng đến sảnh đón khách mới dừng lại.
Tưởng Du giả vờ tức giận: “Cố Ninh, em sao lại thế này, đã trở lại cũng không báo với chị một tiếng!”
Lục Gia Tử lại càng thêm chú ý đến vết thương trên mặt Cố Ninh, anh ta cau mày nói: “Mặt em sao lại bị thương? Sao lại bị nặng như vậy?”
“Không may bị té thôi.” Cố Ninh lạnh nhạt đáp.
Lục Gia Tử tiếp tục nói: “Anh hỏi thì dì nói hôm nay em đi gia sư.” Ý tứ của anh ta chính là Cố Ninh hiện tại hẳn là đang đi dạy học, chứ không phải ở chỗ này cùng một đám người mà anh ta chưa thấy bao giờ ăn cơm với nhau.
“Hôm nay được nghỉ.” Thái độ của Cố Ninh vẫn như cũ, vô cùng lãnh đạm: “Tôi thấy hình như hai người đang vội. Cứ tiếp tục là đi, tôi đi vào trước.”
“Chờ một chút.” Lục Gia Tử gọi Cố Ninh lại. Sau đó hướng Tưởng Du nói: “Tưởng Du, em đợi anh một chút, anh muốn nói với Cố Ninh mấy câu.”
Tưởng Du khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng nói: “Được, em đợi anh.” Sau đó quay sang Cố Ninh: “Em đừng quên chủ nhật sang nhà chị ăn cơm nha. Chị sang bên kia trước.”
Lục Gia Tử nói: “Tưởng Du giới thiệu cho anh một vị khách hàng mới, hai bên hẹn nhau ở bên này ăn cơm. Em đừng hiểu lầm.” Anh ta vươn tay muốn tới sờ vào mặt Cố Ninh: “Sao lại xây xước nghiêm trọng như vậy, có đau lắm không?”
Cố Ninh lui một bước, không để tay Lục Gia Tử kịp chạm vào mặt mình: “Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi đi vào trước.”
“Những người đó là ai vậy?” Lục Gia Tử rốt cuộc nhịn không được cất tiếng chất vấn.
“Bạn của tôi. Tôi quen ai chả lẽ còn cần báo cáo với anh sao?” Cố Ninh nói xong, chút nhẫn nại cuối cùng cũng dùng hết sạch, trực tiếp xoay người đi về phía sảnh chính.
Lục Gia Tử cau mày nhìn Cố Ninh biến mất sau cánh cửa, trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ. Trước kia Cố Ninh ngay cả bữa trưa ăn gì cũng kể cho anh ta biết hết. Vậy mà giờ… Loại cảm giác này thật sự làm cho anh ta thấy rất không thoải mái. Nhưng thấy Tưởng Du vẫn còn đợi ở phía đối diện, lông mày Lục Gia Tử khẽ nhíu lại rồi nhanh chân đến gần.
Tưởng Du thấy Lục Gia Tử sang bên này, trên mặt tức khắc hiện ra vẻ tươi cười, giày cao gót gõ lộp cộp theo từng bước đi tiến tới chỗ anh ta: “Chúng ta đi thôi.”
Lục Gia Tử dừng lại lại một chút, bỗng nhiên thay đổi chủ ý: “Anh đột nhiên có chút việc quan trọng cần đi xử lý một chút, không thể đi cùng em được rồi.”
Tươi cười trên mặt Tưởng Du khẽ cứng lại, sau đó cười tươi nói: “Không có chuyện gì hết. Một mình em cũng ổn mà.”
“Xin lỗi.” Lục Gia Tử cười hối lỗi, sau đó tiễn Tưởng Du lên taxi.
Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua đại sảnh của nhà hàng, sau đó mới xoay người về hướng bãi đỗ xe.
Sau khi đã lên xe, di động của anh ta vang lên tiếng tin nhắn, cầm lấy di động nhìn lướt qua, là Tưởng Du nhắn tới.
“Hợp đồng này mà kí kết thành công thì đừng quên mời công thần như em một bữa cơm nhé.” Cuối cùng còn gắn thêm một cáI icon thật đáng yêu.
Lục Gia Tử nhìn tin nhắn này khoảng 10 giây, vẫn nhắn lại: “Được, không thành vấn đề.”
Tưởng Du ngồi trên taxi nhìn chằm chằm di động trong tay thẳng đến khi thấy Lục Gia Tử phản hồi mới hài lòng mỉm cười, nhưng nhìn đến nội dung của tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ thì tươi cười cũng nhạt đi không ít.
Cố Ninh một lần nữa trở lại chỗ ngồi, trừ việc bị một vài ánh mắt ngó qua thì hết thảy đều như thường.
Thời điểm Tam Ca đi tính tiền ở quầy thu ngân cảm giác như bị rút mất cả lít máu, chầu này ước chừng tiếu tốn của anh hơn hai vạn. Thật là làm anh đau lòng mà.
Trên đường trở về Tam Ca vẫn cứ xuýt xoa, nhưng nghĩ đội mình trúng tuyển hai người, tính cả Cố Ninh thì lập tức có hơn ba mươi vạn tiền thưởng, lúc này mới thấy được an ủi một chút. Tam Ca cũng giữ nguyên quy tắc không lãng phí, gọi nhận viên gói lại đồ ăn còn dư đem về làm bữa khuya.
Cố Ninh tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh gọi điện thoại về cho mẹ Cố, thông báo rằng hôm nay mình nghỉ, sau đó còn thuận tiện nhắc đến việc bản thân cùng bạn bè ở ngoài ăn cơm vừa hay gặp Lục Gia Tử và Tưởng Du.
Mẹ Cố thấy Cố Ninh chịu đi ra ngoài cùng bạn bè ăn cơm thì cực kỳ vui vẻ, nhưng sau khi nghe thấy Lục Gia Tử cùng Tưởng Du đi cùng nhau vẫn là có chút kinh ngạc. Vì hai người họ chưa gặp nhau được mấy lần. Chả lẽ Lục Gia Tử và Tưởng Du lại giấu mọi người yêu đương vụng trộm với nhau?
Cố Ninh chỉ nói không biết, lại nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Cô gọi về chủ yếu là để đề phòng Tưởng Du hoặc Lục Gia Tử sẽ nói linh tinh với ba mẹ Cố. Cố Ninh giành cơ hội nói trước để sau này đỡ xảy ra chuyện phiền phức.
Sau khi về đến nhà, Lục Gia Tử hơi mất tập trung, bị mẹ Lục nhìn ra thì tới hỏi vài câu, nhưng anh ta chỉ nói là do công việc có vấn đề cần suy nghĩ.
Mẹ Lục lại oán giận nói đến việc đã mời Cố Ninh tới nhà ăn cơm từ vài ngày trước nhưng vẫn không thấy cô đâu: “Hai con có phải cãi vã giận dỗi nhau rồi đúng không? Lần trước ở bệnh viện mẹ thấy thái độ của Cố Ninh với con không giống lúc trước.”
Lục Gia Tử không chút suy nghĩ liền nói: “Không có.” Ngừng một chút, lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ Lục nói: “Bọn con chưa cãi nhau bao giờ cả, nhưng hình như cô ấy đang giận con.”
Mẹ Lục nhịn không được oán trách nói: “Tính tình Cố Ninh tốt như vậy, con cũng đừng có khi dễ con bé. Thỉnh thoảng cũng nên dỗ dành yêu chiều một chút, chứ không phải lần nào cũng đợi con bé tới dỗ dành con. Con đừng ỷ con bé thích con rồi lơ là, con thích thì gọi con bé đến rồi không thích thì thôi à. Mẹ nói con nghe, Cố Ninh tốt như vậy bao nhiêu người thích, đừng để đến lúc có người khác chăm sóc cho con bé rồi con lại hối hận…”
Ánh mắt mẹ Lục lướt qua Lục Gia Tử, lắc đầu thở dài: “Hơn nữa con xem, ngày đó ở bệnh viện mẹ thấy tên tiểu tử đi cùng Cố Ninh ấy, khẳng định quan hệ không bình thường.” Mẹ Lục có chút ý vị thâm trường nói: “Mẹ cũng từng là con gái mẹ hiểu mà. Con gái, thời điểm thích một người sẽ thích vô cùng. Nhưng nếu đã hết thích thì chính là không thích nữa. Đôi khi phụ nữ so đàn ông còn tuyệt tình hơn. Con đừng thấy hiện tại Cố Ninh thích mình mà đắc ý rồi bỏ bê con bé. Đến thời điểm sự kiễn nhẫn của Cố Ninh dành cho con cạn kiệt, con có quỳ trước mặt con bé nó cũng sẽ mặc kệ con. Dù sao mẹ cũng nhìn Cố Ninh lớn lên, ba con cũng đã xem Cố Ninh như con ruột. Con nếu như không thích nó thì thẳng thắn nói ra, đừng chậm trễ con bé nữa. Cố Ninh năm nay hai mươi ba tuổi rồi, cũng vì con mà từng đấy năm còn chưa có quen ai…”
Lục Gia Tử nghe mẹ Lục nói mà lông mày càng ngày càng nhíu chặt, nghĩ đến mấy lần gần đây cùng Cố Ninh gặp mặt đều kết thúc trong không vui, còn có sau khi Cố Ninh trở lại thì thái độ của cô đối với anh cũng vô cùng lạnh nhạt… Anh bỗng dưng cảm thấy trong lòng bực bội, mặc kệ mẹ Lục vẫn đang thao thao truyền thụ kinh nghiệm yêu đương, trực tiếp đứng dậy trở về phòng, nghĩ một lúc, vẫn lấy di động ra tìm số điện thoại nhà Cố Ninh gọi qua.
Chuông vừa đổ vàI tiếng, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Thanh âm mẹ Cố từ bên kia điện thoại truyền đến: “Alo? Ai đấy?” Nghe thấy có điện thoại ba Cố ở một bên cũng vặn nhỏ âm lượng TV xuống.
Lục Gia Tử nói: “Dì ơi, là cháu, Gia Tử ạ.”
“Ai?! Gia Tử à? Sao cháu gọi tới muộn vậy, có chuyện gì sao?” Mẹ Cố vừa hỏi vừa nháy mắt ra hiệu với ba Cố đang ngồi trên sofa.
Lục Gia Tử nói: “Không có việc gì đâu ạ. Đã lâu không gặp, nên cháu gọi điện thoại tới thăm hỏi một chút.”
Mẹ Cố nói: “Ồ, chúng ta đều khỏe, cảm ơn cháu đã hỏi thăm. Ừ đúng rồi, vừa mới nãy Ninh Ninh còn gọi điện thoại về kể với dì là nhìn thấy cháu đấy.”
Lòng Lục Gia Tử run lên, khóe miệng nhịn không được hơi mà khẽ cong: “Thật vậy ạ?”
Mẹ Cố thử thăm dò nói: “Đúng rồi. Nói nhìn thấy cháu cùng Tưởng Du ở bên nhau. Gia Tử, có phải hai đứa đang yêu đương không?”
Lục Gia Tử lập tức nói: “Không có đâu dì. Là Tưởng Du giới thiệu khách hàng mới cho cháu, rồi cùng đi ăn bữa cơm thôi. Dì Cố đừng hiểu lầm.”
“Ai nha, không có việc gì. Các cháu người trẻ tuổi yêu đương chúng ta quản không được. Cháu nếu là cùng Tưởng Du yêu nhau, dì là trưởng bối vui vẻ còn không kịp.” Mẹ Cố nói.
Lục Gia Tử nói thêm một hồi, thỉnh thoảng lại nhấn mạnh việc anh với Tưởng Du không có gì cả. Mãi một lúc sau mới kết thúc cuộc gọi.
Sau khi tắt máy, Lục Gia Tử cảm thấy rất không tốt. Thái độ của Mẹ Cố với anh ta thay đổi thật sự quá rõ ràng. Bà ấy chắc chắn biết Cố Ninh thích mình, sao lại có thể tán thành chuyện mình cùng Tưởng Du yêu đương?! Trừ khi thái độ của Cố Ninh đối với anh ta thay đổi một cách quá rõ nét, khiến mẹ Cố nhận ra vấn đề… Lục Gia Tử nắm điện thoại ngồi trên sofa đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận trống rỗng, anh muốn bắt lấy cái gì đó vừa lướt qua, nhưng hoàn toàn vô lực.
———-
Thời điểm trở về doanh trại, Trang Thần ngồi ngay bên cạnh Cố Ninh, hứng thú bừng bừng nói: “Cố Ninh, chúng ta dường như chưa thật sự làm quen. Tôi là Trang Thần.”
Cố Ninh nhìn Trang Thần đang tự giới thiệu, khó tránh nghĩ đến thời điểm gặp Trang Thần “khác” tại mạt thế, cô cũng giới thiệu bản thân y hệt. Tâm tình mới vừa rồi còn buồn bực vì Lục Gia Tử và Tưởng Du tức khắc trở thành hư không, nàng nhịn không được cười: “Tốt lắm, gọi tôi là Cố Ninh.”
Trang Thần nhìn chằm chằm Cố Ninh, một lúc sau đột nhiên nói: “Không biết vì cái gì, tôi có cảm giác cô rất thích tôi.”
Dịch Thiếu Khanh đang ngồi bên cạnh nhịn không được mắt trợn trắng, có chút chịu không nổi nói: “Trang Thần, lần đầu tiên tôi biết cô cũng tự luyến như vậy đấy.”
Trang Thần một tay đấm qua, Dịch Thiếu Khanh lập tức liền im như thóc.
“Tôi nói cô nghe, dù cận chiến tôi không phải lợi hại nhất, nhưng tất cả các loại súng tôi đều có thể sử dụng! Cô có muốn học lái xe tăng không? Hay là phi cơ trực thăng? Tôi đều có thể dạy cho cô.” Trang Thần hứng thú bừng bừng giới thiệu cho Cố Ninh điểm mạnh của bản thân.
Dịch Thiếu Khanh nghe được tất cả lại lần nữa mắt trợn ngược, nhưng lần này anh lại là không dám lên tiếng nữa. Giá trị vũ lực của Dịch Thiếu Khanh hoàn toàn không phải đối thủ của Trang Thần.
Ngoài ra, đám người Chung Húc, Trương Tiểu Bạch, Trần Căn ngồi cạnh nghe thấy có chút hâm mộ, cảm thán Cố Ninh quả nhiên không phải tầm thường. Người Lữ đoàn Năm Sao luôn mắt cao hơn đầu mà còn nhiệt tình với Cố Ninh như vậy, nhìn lại chính mình ba người ngồi đó không một ai hỏi thăm, thật sự là có chút chua xót.
Quý Cửu Trạch ngồi dựa góc, nhắm mắt dưỡng thần đồng thời vẫn luôn chú ý cuộc trò chuyện của Trang Thần với Cố Ninh.
Lúc xuống xe, Dịch Thiếu Khanh chậm chậm vươn vai rồi giảm chậm tốc độ đợi Cố Ninh. Lúc sánh vai với cô thì thần thần bí bí, đè thấp thanh âm nói: “Cố Ninh, tôi không thể không thiện ý nhắc nhở cô một chút. Nếu cô thật sự muốn học cận chiến, đội trưởng của chúng tôi mới là người lợi hại nhất.” Nói xong còn không quên quay lại nhìn Quý Cửu Trạch cách đó không xa cười đầy gian xảo.
Mấy người Tam Ca cùng Cố Ninh chào tạm biệt ba người Trang Thần sau đó cười cười nói nói hướng ký túc xá đi đến.
Dịch Thiếu Khanh còn không quên hướng Cố Ninh chớp chớp mắt.
Cố Ninh một mình một người về đến phòng, nằm ở trên giường liền suy nghĩ về vị đội trưởng kia. Nhìn bộ dáng chắc Quý Cửu Trạch khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, ít khi nói cười. Hơn nữa từ đầu tới cuối cô chưa thấy anh ta có một chút gì gọi là hứng thú với cô cả. Nếu thật sự như Dịch Thiếu Khanh nói, Quý Cửu Trạch là người cận chiến giỏi nhất, thì cô làm sao thuyết phục anh ta dạy cô được đây?
Cố Ninh suy nghĩ một buổi tối, nhưng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì phù hợp.
Ngày hôm sau thời điểm ăn xong bữa sáng, Cố Ninh tìm một cơ hội để có thể nói chuyện một mình vớI Dịch Thiếu Khanh.
Cố Ninh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có cách nào để đội trưởng của các anh dạy cận chiến cho tôi không?”
“Hắc hắc.” Dịch Thiếu Khanh cười hai tiếng, sau đó nói: “Đối phó loại người như Quý Cửu Trạch, chỉ có một cách, mặt dày đeo bám. Một ngày cô nói với anh ta một trăm lần, không chừng đội trưởng sẽ đáp ứng đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT