Hơn một giờ trôi qua.
Dịch Thiếu Khanh từ từ thu lại nụ cười khi thấy người khác gặp họa của mình, chứng kiến những gì ở trước mắt làm anh dần trở nên nghiêm túc. Anh nhìn Cố Ninh từ ban đầu chỉ có thể chịu đựng ba phút đồng hồ đã bị Trang Thần quật ngã, đến bây giờ đã có thể chống đỡ ước chừng mười mấy phút, hơn thế nữa một giờ trước Cố Ninh vẫn là một người hoàn toàn không có một chút cơ sở nào về cận chiến.
Mà Trang Thần cũng càng ngày càng kinh hãi. Từ lúc bắt đầu nhẹ nhàng đến bây giờ, công kích của Cố Ninh dần dần khiến cô cảm thấy có một tia bức bách, tuy rằng còn không đủ để khiến cô phải dùng ra toàn bộ thực lực, nhưng cũng đủ để cô phải đánh giá lại người con gái trước mặt mình. Điều này chứng tỏ ngộ tính và khả năng thích nghi của Cố Ninh vô cùng cao, trong thời điểm đang giao đấu kịch liệt vẫn có thể ghi nhớ lại động tác của đối thủ, còn đáng sợ hơn khi sử dụng chính những chiều thức ấy phản đòn trở lại. Không thể không nói loại năng lực này cực kỳ kinh khủng. Hơn nữa trong quá trình tiếp xúc khi chiến đấu, Trang Thần cũng phát hiện ra tố chất cơ thể của Cố Ninh khác hẳn với người bình thường… Trang Thần âm thầm kinh hãi.
Trang Thần lại lần nữa đánh ngã Cố Ninh. Lần này Cố Ninh kiên trì được hai mươi phút, tuy vẫn ở thế hạ phong, nhưng cũng đủ để khiến người khác không dám coi thường cô nữa.
Cố Ninh từ trên mặt đất đứng lên, đôi mắt tỏa sáng. Dù bị Trang Thần cho ăn hành hết lần này đến lần khác, nhưng cả cô vẫn thấy vô cùng phấn khởi. Có thể nói, trước kia khi Cố Ninh giết tang thi, đều không có chút kỹ thuật nào cả, đơn thuần chỉ là dựa vào sức mạnh và độ linh hoạt của cơ thể mà thôi. Cứ tiếp tục như vậy, cô cũng chỉ đối phó được với những tang thi bình thường vẫn còn trì độn chậm chạp, đối mặt với tang thi đã tăng cấp nhanh nhẹn linh hoạt hơn là điều quá khó khăn. Tới nơi này học cận chiến cũng chính cơ hội để Cố Ninh học cách vận dụng cũng như tăng cường sức mạnh và linh hoạt cho bản thân.
Thời gian mới trôi qua khoảng một tiếng, Cố Ninh đã cảm nhận được tác dụng của cận chiến với chính bản thân mình.
Thấy Cố Ninh hai mắt sáng lên, bộ dáng vẫn muốn tiếp tục, Trang Thần không thể không kêu ngừng: “Từ từ! Cố Ninh cô không mệt sao?”
Cố Ninh nói: “Còn tốt.” Quả thực cô vẫn thấy chưa thấm vào đâu cả.
Trang Thần bất đắc dĩ nói: “Cô không mệt, nhưng tôi mệt nha. Hôm nay tới đây thôi. Đây mới là ngày đầu tiên, không cần nóng vội như vậy.”
Cố Ninh cảm thấy những gì học được từ Trang Thần hôm nay cũng đủ để cô nghiền ngẫm một thời gian thì gật đầu.
Trang Thần lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt, nhìn sang Cố Ninh kinh ngạc nói: “Luyện tập lâu như vậy, cô không nóng sao?! Đúng là biến thái mà.”
Cố Ninh cười cười: “Tôi rất ít ra mồ hôi.”
“Vậy mấy người ở đây tùy tiện luyện tập một chút, tôi phải đi tắm đã.” Trang Thần nói xong gọi Dịch Thiếu Khanh, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Trong phòng hội nghị, Trang Thần đâng đánh giá biểu hiện của Cố Ninh: “Cố Ninh từ tốc độ phản ứng, tố chất cơ thể hay thể năng đều vô cùng đáng sợ. Từ điểm này mà nói, thật không giống người chưa trải qua huấn luyện một chút nào.”
Dịch Thiếu Khanh vân vê góc tờ giấy in tư liệu của Cố Ninh một lúc, sau đó nói: “Dựa theo tư liệu thu thập được, trước kia thời điểm học đại học Cố Ninh là một người không mấy nổi bật. Mấy lần trường tổ chức đại hội thể thao cũng không có tham gia, càng không có học qua taekwondo hay karate gì cả. Bối cảnh gia đình cực kỳ đơn giản, ba là thầy giáo tại một trường cấp ba đã hơn hai mươi năm, mẹ cũng chỉ ở nhà nội trợ. Nhân thế, quan hệ cũng rất rõ ràng. Duy nhất có một điểm kỳ quái chính là sau khi Cố Ninh tốt nghiệp có đi du lịch và mất tích khoảng ba tháng. Ba mẹ không thể liên lạc hay có bất cứ thông tin gì đành báo cảnh sát, nhưng cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào.”
“Rồi cô ấy như thế nào mà biết tới Lữ đoàn Năm Sao?” Ân Tang hỏi tới một vấn đề quan trọng nhất.
Dịch Thiếu Khanh tiếp tục nói: “Đội trưởng đội ba cho biết cô ấy nói là do một người bạn kể chuyện nên mới biết. Tôi cũng gọi người điều tra một chút, người bạn kia là gần đây Cố Ninh mới kết giao, là một cảnh sát. Tên Phương Pháp. Người này đã tốt nghiệp trường quân đội và cũng từng tham gia quân ngũ, hơn nữa lần trước cũng có báo danh thi tuyển nhưng không qua được bài kiểm tra. Tất cả đều rất hợp lý. Có thể nói thân phận Cố Ninh vô cùng sạch sẽ.”
Trang Thần gật đầu nói: “Nếu Cố Ninh dụng tâm kín đáo, thì để chúng ta không thể hoài nghi, cô ấy chắc chắn phải giấu đi những đặc điểm khác người bình thường. Nhưng cô ấy căn bản còn không nhận ra chính mình khác thường như thế nào. Nên tôi nghĩ cô ấy chắc chỉ có thiên phú bẩm sinh mà thôi.”
Dịch Thiếu Khanh nói: “Tôi tán đồng những gì Trang Thần nói.”
Cố Ninh cũng không biết lúc này bên trong Lữ đoàn Năm Sao nảy sinh một vài tranh luận và nguyên nhân chính vì cô, cô đang cùng ba người Trương Tiểu Bạch luyện tập.
Trương Tiểu Bạch lần thứ ba bị Cố Ninh đánh ngã trên mặt đất thì giả chết ăn vạ không chịu đứng lên: “Không đánh, không đánh nữa! Cô đúng là biến thái!”
Cố Ninh xấu hổ nhìn về phía Chung Húc và Trần Căn ở bên cạnh.
Chung Húc nhanh chân chạy ra đằng xa, Trần Căn thì yên lặng lui về phía sau; cả hai đều làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Cố Ninh. Không phải bọn họ không chịu luyện tập cùng Cố Ninh, mà thật sự là do Cố Ninh quá đáng sợ. Những chiêu thức học được của Trang Thần khi nãy toàn bộ đều được triển khai trên người họ bọn họ. Trình độ cận chiến của ba người từa tựa nhau, bị Cô Ninh quăng ngã vài lần đều ngã đến choáng váng, nhất quyết không làm đối thủ của cô nữa. Cố Ninh không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đánh bao cát.
Bữa tối là kêu cơm hộp, vì không muốn dọa đến người khác nên Cố Ninh đã cố gắng kìm chế rất nhiều, nhưng thời điểm thấy cô bưng liền ba suất cơm lớn, ánh mắt Trang Thần Dịch, Thiếu Khanh và Ân Tang vẫn là thay đổi. Quý Cửu Trạch chỉ là nhìn cô một cái, sau đó liền tiếp tục công việc ăn cơm của mình.
Thời điểm mọi người tập trung ngoài sân huấn luyện, phòng ở đã được chuẩn bị đầy đủ. Thay áo ngủ sạch sẽ, Cố Ninh nằm xuống giường, hồi tưởng đến kỹ xảo mới học được lúc chiều mà cả người vẫn hưng phấn không thôi.
Mặc dù xác định cửa phòng đã khóa trái, nhưng Cố Ninh vẫn cẩn thận đi vào toilet, đem cửa khóa chắc ở bên trong rồi mới tiến vào không gian.
Cố Ninh theo thói quen đầu tiên nhìn thoáng qua mặt nước biển, nhưng vẫn không có bất kỳ biến hóa gì.
Chỉ là hiện tại Cố Ninh đã có thể hoàn toàn tiếp thu sự thật này, cô ngắm nhìn vùng nước mênh mông trước mặt, suy nghĩ xem bao giờ nó sẽ khô kiệt.
Từ không gian cô trở lại mạt thế.
Mạt thế bên này đã là 9 giờ sáng, nhưng mà bầu trời cũng chỉ hửng sáng một chút.
“Thời gian mặt trời mọc càng ngày càng chậm.” Phương Pháp ngậm một cái bánh mì, tóc tai rối bù như ổ gà đi đến bên người Cố Ninh, theo ánh mắt cô nhìn phía phía chân trời, thuận tay đem cái bánh mì còn lại trong tay đưa cho cô.
Cố Ninh đưa tay nhận lấy nói: “Buổi tối thời gian mặt trời lặn cũng càng ngày càng sớm.”
Phương Pháp nghe vậy buột miệng: “Cô nói xem, nếu một ngày nào đó mặt trời không xuất hiện nữa, thì thế giới này sẽ biến thành bộ dáng gì?”
Cố Ninh lắc đầu: “Tôi chỉ có thể mong ngày đó vĩnh viễn đừng tới.”
Trình Minh trong lúc vô tình đi ngang qua, nhìn bóng dáng Phương Pháp Cố Ninh đứng ở hậu viện thì sửng sốt, biểu tình có chút ảm đạm.
Mấy đứa trẻ ở đây còn kiên cường chăm chỉ hơn so với những gì người lớn bọn họ tưởng tượng và mong đợi.
Tuy rằng huấn luyện ngày hôm qua đã làm cho một số đứa nhỏ bị thương, nhưng hôm nay trừ bỏ hai bé gái nhỏ tuổi lùi bước thì những người khác đều có mặt đầy đủ.
Tam Ca quy định hạng mục huấn luyện mỗi ngày cho tụi nhỏ là buổi sáng phải ra sân thể dục phía sau chạy bộ. Ai chạy xong 3000 mét trước có thể xuống dưới ăn sáng, ăn xong bữa sáng nghỉ ngơi nửa giờ bắt đầu chặt cây. Cây cối cho mấy đứa nhỏ luyện tâp đều do Cố Ninh dùng dị năng thúc đẩy. Từ đây Cố Ninh cũng phát hiện, dị năng sử dụng để làm một cái cây lớn lên từ hạt giống sẽ tiêu tốn gấp mấy lần dị nặng để làm cho cây lớn lên từ cây non.
Luyện tập bắt đầu tiến hành, hai người một tổ, chém từ sáng tới chiều. Hạng mục huấn luyện hôm nay như cũ, vẫn là chặt cây.
Bàn tay của mấy đứa trẻ bị mài rách hôm trước cũng chỉ bao qua mấy tầng băng gạc. So với hôm qua, do tay đau và hưng phấn vơi bớt một chút nên mấy đứa nhỏ chém cây cũng không còn nhiệt tình nữa.
Nhưng trong đám lại có một vài cá nhân biểu hiện vô cùng tốt.
Một chính là nhóc con Ngô Sâm đã từng để lại ấn tượng cho Cố Ninh, còn có một tiểu mập mạp hay ở cạnh Ngô Sâm tên là Tả Hữu. Một đao của tiểu mạp mập này chặt đứt một cành cây mà những đứa nhỏ khác phải chặt ba lần mới đứt, hơn thế nữa một đao này bổ xuống cũng không phải chỉ chặt một cành. Ngoài ra còn bé gái lớn nhất gọi Hòa Hòa cũng đang cắn răn dùng sức bổ xuống.
Ba Cố nói: “Ba đứa nhỏ này có tố chất.” Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, cha Cố thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều. Trước mạt thế ông thích nhất là đọc báo, hiện tại không có báo chí, Cố Ninh sợ ông nhàm chán nên nhờ ông phụ trách giám sát mấy đứa nhỏ, ông rất vui vẻ đồng ý. Nhìn một chút, ông thở dài nói: “Nếu là thời điểm hòa bình như trước kia, ba đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn không tầm thường. Nhìn ba đứa cố gắng như vậy mà.”
Cố Ninh hơi hơi mỉm cười. Mấy đứa nhỏ nếu có thể bình an lớn lên như Tam Ca đã nói, đó chính là tương lai.
Không biết có bao nhiêu đứa trẻ kém may mắn hơn mất đi trong lần tai ương này.
Hiện tại dân cư liệu có còn bằng 1% trước mạt thế không? Cố Ninh không biết, nhưng cô sợ là không đến 1%.
Sau khi trời sáng hẳn, mấy người Tam Ca muốn đi ra ngoài lần nữa.
Do Cố Ninh cứng rắn yêu cầu, họ mới cho cô lên đầu, thay một người lính vào vị trí tiên phong.
Cô hiện tại đã gấp không chờ nổi muốn đi tận hưởng kết quả mà kĩ năng cận chiến mang lại.