– Sao cô lại biết?
Lý Ngọc La chấn kinh mà hỏi.
Bạc Nhược U cười khổ một cái, cũng không giải thích nhiều hơn, mà chỉ nói:
– Lý cô nương, có thể nói tỉ mỉ hơn trên tình hình trên thuyền hoa ngày đó hay không?
Lý Ngọc La nghi ngờ không thôi mà nhìn Bạc Nhược U, sửng sốt trong chốc lát mới mở miệng
– Ngày ấy. . . . . . Ngày ấy lúc Ác Đan rời thuyền, bởi vì bàn đạp có chút lơi lỏng, nàng bị ngã vào trong hồ, lúc đó phía trước phía sau đều là tỷ muội bên trong thi xã, tất cả mọi người sợ hết hồn, may là trên boong thuyền cũng có thuyền công, thuyền công nhảy xuống, cứu Ác Đan lên bờ, Ác Đan bị sặc nước, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ là xiêm y đều ướt đẫm.
– Chưởng quỹ cũng sợ hết hồn, vội vàng an bài Ác Đan vào phòng khách, khi đó trời đã vào thu, mặt trời vừa xuống núi thì không khí sẽ rất lạnh, Ác Đan ở trong phòng khách cởi hết xiêm y bị ướt đẫm, cũng không có vật gì che lại thân thế, trên thuyền cũng có quá nhiều bất tiện, ngày đó ta mặc áo ngắn, Thục Nhi thì mặc hai cái, thế là Thục Nhi cởi 1 lớp áo ngoài che lại cho Ác Đan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play