Ở tại quý phủ người khác mà cúng tế thì khá là thất lễ, Bạc Nhược U vốn định ra ngoài phủ, nhưng hôm nay cả phủ đều cấm đi lại ban đêm, nàng cũng không muốn thêm phiền cho ai, do dự một lát, nàng viết một phần văn tế, muốn chọn một nơi vô cùng yên tĩnh, đốt vài tờ giấy tiền, cũng coi như biểu thị tâm ý.
Hỏi Xuân Đào, Xuân Đào nói chỗ yên lặng… nhất bên trong phủ, chính là bên cạnh một mảnh rừng trúc phía Đông Bắc. Hầu phủ có rất nhiều cảnh trí hoa viên, rừng trúc cũng có vài nơi, bởi vì vị trí Đông Bắc thực sự quá xa, phủ thợ hoa bên trong cực ít khi quản lý, hiện giờ vô cùng hoang vu.
Bóng đêm đã sâu, hàn ý bức người, nàng hỏi kỹ đường, xách một chiếc đèn đi đêm, cự tuyệt Tú Y Sứ đi theo, tự mình đi về hướng Đông Bắc, gió lạnh cuốn lên gấu váy của nàng, giấy tiền vàng mã trong tay bị gió thổi vang lên ào ào.
Rất nhanh, đến rừng trúc.
Ngoài rừng cỏ dại mọc thành cụm, mấy con đường mòn nhỏ vào rừng dưới ánh đèn lờ mờ đã trở nên khó phân biệt rõ, nhìn về phía trong rừng, càng thêm đen kịt như mực, tiếng gió xuyên qua rừng, thân trúc hơi rung động, rì rào ra tiếng, bóng dáng loang lổ, hơi có chút cảm giác như bóng ma đung đưa.
Bạc Nhược U một thân một mình, ít nhiều có chút lòng phòng bị, đi về phía gần bia đá, trên tấm bia đá mọc đầy rêu, chữ viết bị che hơn phân nửa, Bạc Nhược U cũng không có tâm trạng đi xem, chỉ chọn một nơi khuất gió đốt hai nén hương.
Văn tế viết rất gấp, chỉ mấy lời ít ỏi, Bạc Nhược U mở ra xem lại một lần, giữa mi tâm dâng lên một vùng bóng mờ.
Thời gian qua lâu, bi thống đã nhạt nhòa, nhưng có những thứ còn nặng nề hơn so với bi thống, lại lặng yên khắc vào tận xương tủy, khiến cho tâm địa của nàng ở một số thời điểm phải cứng rắn như sắt. Một tiếng “xì” vang lên, văn tế hóa thành một áng lửa rơi xuống đất, nàng thả từng tờ giấy tiền vàng mã vào, lửa cháy càng mạnh, nhưng càng ngày càng chiếu rõ vẻ thê lương trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng gió lạnh xuyên qua rừng trúc vang lên xào xạc, Bạc Nhược U gồi xổm bên đống lửa, mặc dù đôi mắt đang nhìn đống lửa, nhưng ánh mắt dường như xuyên qua ánh lửa thấy được nơi càng xa hơn, tròng mắt nàng run rẩy một lúc, người lại tựa như bị trời đầy gió tuyết làm cho đông cứng lại vậy, cánh tay thả tiền giấy đỏ lên, ngay ngọn lửa liếm qua đầu ngón tay cũng không cảm thấy đau.
Không biết qua bao lâu, giấy tiền vàng mả đã cháy sạch, nhang cũng chỉ còn dư lại nửa cây, Bạc Nhược U giơ tay lau mặt một cái, muốn đứng dậy, mới phát giác chân đều đã tê rần, nàng thở dài, đang muốn duỗi chân, chợt cảm thấy không đúng.
Một loại cảm giác bị dòm ngó làm nàng thấy như có gai ở sau lưng.
Bạc Nhược U tập trung tinh thần, theo bản năng nhìn vào bên trong rừng trúc, nhưng mà cái nhìn này, làm sống lưng nàng trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trong rừng trúc lúc sáng lúc tối có một người đang đứng đó.
Bạc Nhược U chỉ hồi hộp trong nháy mắt, nàng nắm chặt cái đèn, chợt đứng lên
– Ai ở nơi đó!
Một tiếng quát lạnh, người đã di chuyển, trong một thoáng khi người đó xoay người, Bạc Nhược U đã thật sự thấy rõ hình dáng xiêm y trên người của người kia, đó là một bộ đồ có hình dạng và cấu tạo mô phỏng theo tăng bào.
– Mẫu thân tin Phật, đó là một cái áo khoác dài dùng chỉ xanh đậm thêu hoa văn ngụ ý cát tượng phỏng theo tăng bào của Phật môn, trên đời này có thể nói là có một không hai. . . . . .
Bạc Nhược U nhớ tới Trịnh Văn Yến đã từng nói.
Hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập, ánh mắt Bạc Nhược U trở nên kiên quyết, cất bước đi vào trong rừng trúc, hung thủ gần ngay trước mắt, nàng tuyệt đối không thể để mặc người nọ đào tẩu. . . . . . Nàng bắt đầu hối hận không để Tú Y Sứ theo tới.
Nhưng mới vừa vào rừng vài bước, Bạc Nhược U đột nhiên dừng chân.
Trong rừng cỏ mọc qua gối, trúc tía dày đặt, trước mắt chỉ mới qua chốc lát nàng đã khó nhìn rõ tung tích người kia, mà chiếc đèn trong tay chỉ chiếu lờ mờ ở khoảng cách gần, lại đi xa hơn nữa, thật là trăm hại không hề có lợi.
Cắn răng, Bạc Nhược U kiên quyết xoay người ra khỏi rừng trúc, nàng không để ý tới tuyết đọng đường trơn trên đất, xách làn váy lên, chạy một mạch đến tiền viện, nàng muốn tìm Hoắc Nguy Lâu!
Chạy quá gấp, chiếc đèn trong tay lắc lư theo, bỗng nhiên, đèn tắt ——
Bốn phía vốn đã tối tăm, lúc này càng thêm đen kịt triệt để, Bạc Nhược U hơi hít thở không thông, hồi hộp bởi vì tình cảnh vừa rồi bỗng nhiên lại dâng lên trong lòng, lại biến thành khủng hoảng khiến nàng dừng lại, phía sau bởi vì tiếng gió rì rào từa như tiếng thở của người, trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy người vừa mới nãy đang đuổi theo phía sau nàng.
Bạc Nhược U càng lúc càng không dám dừng lại, một loại hoảng loạn trước nay chưa từng có làm cho nàng tức khắc không phân biệt rõ phương hướng, ngay lúc nàng cảm thấy tối nay mình chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, một tiếng “bộp” vang lên, nàng mới vừa chạy qua chỗ quẹo đã va vào lồng ngực của một người.
Bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng khiến Bạc Nhược U hoảng hốt trong chốc lát, mà nàng càng hoảng loạn, phản ứng đầu tiên chính là muốn đầy người phía trước ra, nhưng sau một khắc, tay bị người cầm chặt lại.
– Là ta ——
Giọng nói trầm thấp quen thuộc mà khiếp người, tâm trí hoảng loạn của Bạc Nhược U lập tức bị hai chữ này kéo về, nàng ngước mắt, liền thấy đôi mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng chăm chú, Bạc Nhược U sững sờ, trong một thoáng chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót một lúc.
– Hầu gia, ta thấy được, ta thấy được hung thủ!
Bạc Nhược U không hề do dự
– Hung thủ ở phía Đông trong rừng trúc, xin hầu gia lập tức phái người lùng bắt!
Dùng một hơi nói xong hai câu này, Bạc Nhược U mới kịch liệt thở dốc, thậm chí bởi vì hút phải gió lạnh mà sặc lên, Hoắc Nguy Lâu liếc mắt nhìn về phía sau, Tú Y Sứ đi theo lập tức dốc toàn lực đi vào rừng trúc, Hoắc Nguy Lâu lại đứng tại chỗ nhìn Bạc Nhược U.
Khi được Tú Y Sứ báo lại, y vẫn chưa lập tức đi ra.
Bạc Nhược U làm việc tuy làm y hài lòng, nhưng y đường đường là Võ Chiêu hầu, mỗi tiếng nói mỗi cử động sao có thể bị ảnh hưởng bởi một ngỗ tác nho nhỏ như nàng, y xem xong công văn trong tay, bởi vì Phúc công công không ngừng lẩm bẩm Bạc Nhược U một thân một mình có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, mà y lại có ý định tuần tra ban đêm ở hầu phủ, lúc này mới mang theo mấy người đi ra kiểm tra, lại không ngờ rằng Bạc Nhược U hoảng loạn va vào trong lồng ngực của y như vậy.
Bạc Nhược U kinh sợ y nhìn thấy rõ ràng, chỉ là tiểu cô nương 17 tuổi, dù không sợ thi thể đi nữa, không tin quỷ thần ra sao, nhưng khi đối mặt với hung thủ đã sát hại tính mạng của ba người, ít nhiều cũng kinh tâm động phách.
Hoắc Nguy Lâu nắm tay Bạc Nhược U, thấy nàng ho đến gập người xuống, do dự một chút mới thả ra, trên mặt nàng không còn chút hồng hào nào, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi lạnh, lúc này đôi lông mày thanh tú nhíu thành chữ xuyên, rất là thống khổ.
Chữ xuyên: 川
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu tối sầm lại, y nên đi ra sớm hơn một chút.
Bạc Nhược U ôm ngực, một lát sau mới thở hắt ra, lúc thẳng người lên khóe mắt hơi có ngấn lệ trong suốt, nhưng vẩn tiếp tục nói
– Người kia ẩn nấp trong rừng trúc, trên người mặc xiêm y, chính là một loại áo dài giống tăng bào mà Trịnh tam gia đã nói, dân nữ nhìn rất là rõ ràng.
Giọng nàng khàn đến lợi hại, Hoắc Nguy Lâu đảo qua khuôn mặt nàng
– Vì sao không cho Tú Y Sứ đi theo?
Bạc Nhược U nghe mà sững sờ, cũng không biết Hoắc Nguy Lâu hỏi lời này là có ý gì, liền rủ mắt, do dự một chút mới nói:
– Dân nữ biết sai.
Rõ ràng bị kinh sợ khá là đáng thương, nhưng vẫn rất là kính cẩn nghe lời, Hoắc Nguy Lâu cho dù có phát giận đến trăm trượng đi nữa, cũng phát tác không ra, huống hồ, y vốn là người không lộ vui giận ra ngoài, y không nhiều lời, cất bước đi về phía rừng trúc.
Bạc Nhược U nhìn y một cái, vội vã theo tới, tuy Hoắc Nguy Lâu cao lớn chân lại dài, nhưng đi không nhanh, chờ trở lại bên cạnh rừng trúc, Bạc Nhược U đã khôi phục ung dung trấn định.
Các Tú Y Sứ cầm đèn chiếu sang rà soát qua lại trong rừng trúc, Hoắc Nguy Lâu mới vừa đi tới trước, liền nhìn thấy nhang bên cạnh bia đá đã cháy hết, lông mày y cau lại một lát, lúc này một gã Tú Y Sứ tiến lên phía trước nói:
– Hầu gia, trong rừng không có người.
Bạc Nhược U vội vàng tiến lên nói:
– Người đã chạy trốn rồi sao? Ta sẽ không nhìn lầm, vừa rồi nhất định là có người.
Gã Tú Y Sứ này lại nói tiếp:
– Xác thực có dấu vết của người từng tới đây, mà không chỉ một chỗ.
Nói xong, này gã Tú Y Sứ này quay đầu nhìn Bạc Nhược U
– Bạc cô nương đã đuổi theo vào trong rừng?
Bạc Nhược U gật đầu
– Đúng vậy ——
Vừa dứt lời, Hoắc Nguy Lâu liền nhìn về phía nàng
– Ngươi một thân một mình, còn dám đuổi theo?
Giọng điệu này hình như có bất mãn, Bạc Nhược U vội nói
– Chưa đi được bao xa, chỉ có vài bước mà thôi, rồi lại nghĩ đến dân nữ không địch lại người kia, cho nên mới quay trở ra.
Hoắc Nguy Lâu hơi giãn lông mày ra, gã Tú Y Sứ này lại nói:
– May mà Bạc cô nương không tiếp tục đuổi theo vào, trong rừng này khá là phức tạp, mà xem dấu vết để lại, người kia ở trong rừng trúc cũng không phải trong thời gian ngắn, cũng có thể là, lúc Bạc cô nương tới ngoài rừng trúc, người kia cũng đã có mặt.
Bạc Nhược U cảm thấy tê cả da đầu.
Hoắc Nguy Lâu lại hỏi:
– Có thể suy đoán người kia trốn về phía nào không?
Gã Tú Y Sứ lắc đầu
– Từ dấu vết lưu lại, người kia có hai phương hướng ra vào, từ phía Tây ra ngoài là phương hướng đi từ đường, phía Đông đi ra ngoài là một hồ sen sắp khô cạn bên trong phủ, vào lúc này phía trên hồ sen đều đã bị đóng băng hoàn toàn, tạm thời chưa phát hiện gì khác thường cả.
Ánh mắt lại Hoắc Nguy Lâu tối sầm
– Truyền Hạ Thành đến đi, triệu tập nha sai, kiểm tra kỹ càng toàn phủ.
Tú Y Sứ đi truyền lệnh, nhưng ngay đúng lúc này, phía Tây lại có một gã Tú Y Sứ bước nhanh từ trong rừng ra
– Hầu gia, phát hiện một người lén lút.
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày, cất bước đi vào trong rừng, Bạc Nhược U cũng rục rịch đáy lòng một chút liền đi theo, lại nghe Tú Y Sứ nói:
– Người này ẩn nấp ở ngoài rừng trúc, lúc bị bọn thuộc hạ gặp được liền muốn chạy trốn, sau đó bị bắt được.
Tim Bạc Nhược U đập hơi nhanh, nếu người này thật sự có hiềm nghi, hẳn là có thể tìm hiểu nguồn gốc để tra ra hung thủ.
Ôm ý niệm này, Bạc Nhược U bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng đến khi nàng ở phía Tây ngoài rừng trúc nhìn thấy người bị bắt lại, lông mày lại nhíu thật chặt.
Tú Y Sứ cầm đèn đứng đó, giữa ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt trước mắt tràn đầy vết sẹo, có vẻ đặc biệt khủng bố.
Người bị bắt phải, là cô ngốc.
Tác giả nói: cây vạn tuế đang nảy mầm