Trịnh Văn Yến chết ở trong thư phòng của mình.

Màn đêm đã hoàn toàn bao phủ xuống, lúc Hoắc Nguy LÂu mang theo Bạc Nhược U đến thư phòng, trong thư phòng lẫn trong viện đều đèn đuốc sáng choang.

Tam phu nhân Liễu thị mang theo con trai Trịnh Hạo của Trịnh Văn Yến khóc ngã xuống đất, gương mặt của nho nhỏ Trịnh Hạo trắng bệch, dựa vào trong lòng Tam phu nhân, vừa khóc một vừa run rẩy, tựa như bị kinh hãi quá mức.

Tú Y Sứ canh giữ nơi này nói:

– Pháp sự của lão phu nhân kết thúc vào giờ Dậu, trong lúc đó thuộc hạ vẫn theo Trịnh tam gia, sau đó Trịnh tam gia tự mình đưa mấy vị sư phụ làm pháp sự ra hầu phủ, kế đó liền trở về trong viện của mình, thuộc hạ vẫn canh giữ ngoài cửa viện, Trịnh tam gia vào trong viện không tới nửa canh giờ, bỗng nhiên mang vẻ mặt nghiêm túc rời đi, trực tiếp đến nơi này.

– Thuộc hạ không biết Trịnh tam gia có chuyện gì, thấy hắn chỉ tiến vào thư phòng mà không ra, cho nên chỉ canh giữ ngoài cửa viện, đại khái lại qua nửa canh giờ, nhị công tử Trịnh gia tới tìm Trịnh tam gia, hắn một thân một mình tiến vào viện, thuộc hạ trước hết nghe được tiếng gõ cửa, nhị công tử gõ hồi lâu nhưng không có người trả lời, lúc thuộc hạ cảm thấy không thích hợp, đã nghe tiếng kêu kinh sợ của nhị công tử ở bên trong.

– Thuộc hạ vội vàng tiến vào trong viện, lúc vào, thấy sắc mặt nhị công tử đã trắng như tuyết ngã ngồi dưới bệ cửa sổ, trong miệng kêu hai tiếng ‘ tổ mẫu ’, thuộc hạ phát hiện nhị công tử đâm thủng giấy dán cửa sổ, nhanh chóng thông qua lổ thủng này nhìn vào bên trong, tức khác thấy được Trịnh tam gia nằm sấp trên bàn sách, còn ngửi được mùi máu. Thuộc hạ đã biết không tốt, liền dùng dao găm bên người mở cửa xông vào, sau khi vào cửa, Trịnh tam gia cũng đã tắt thở.

Nói xong những điều này, vị Tú Y Sứ này đã quỳ xuống đất thỉnh tội

– Thuộc hạ canh giữ thất trách, xin hầu gia giáng tội.

Hoắc Nguy Lâu nhìn gã Tú Y Sứ nhận lệnh đi theo Trịnh Văn Yến, mà ròng rã một ngày, hắn cũng đích thật là theo sát bên người, sau đó cũng đều canh giữ ở vị trí ngoài viện Trịnh Văn Yến, tính ra, cũng không có chỗ thất trách.

Hầu phủ đã phát sinh hai vụ án mạng, ai sẽ nghĩ đến còn có người chết thứ ba?

Dù là như vậy, Hoắc Nguy Lâu vẫn dùng vẻ mặt nghiêm khắc liếc người này một cái

– Tự đi lĩnh phạt.

Sắc mặt gã Tú Y Sứ hơi tái đi, rồi lại thở phào nhẹ nhõm theo tiếng lui ra.

Tam phu nhân cùng Trịnh Hạo tới nhanh nhất, giờ khắc này được hai thị tì bên người đỡ lấy, khóc đến thở không ra hơi, Hoắc Nguy Lâu biết rằng lúc này có hỏi cũng không hỏi ra cái gì, mang theo Bạc Nhược U vào cửa thư phòng.

Hầu phủ rộng lớn, mấy vị chủ nhân đều có tiểu viện độc lập để làm thư phòng, trong viện này, hẳn là bao gồm sương phòng nhỏ, ba gian phòng chính rộng rãi, toàn bộ phòng chính đều đả thông nhau, chỉ dùng Đa Bảo Các làm ngăn cách, phía bên phải đặt giá sách cao to, trên giá có rất nhiều các loại sách, cơ hồ bày đầy các ô trên giá, bên trái hẳn là nơi mà Trịnh Văn Yến gặp khách hoặc đọc sách.

Trịnh Văn Yến nằm sấp trên bàn sách, một cây Hàng Ma Xử có hình dạng và cấu tạo tinh mỹ cắm ở giữa lưng, máu theo sống lưng hắn mà chảy xuống, giờ khắc này bên dưới toàn bộ bàn sách cùng ghế dựa, máu đọng lại tựa như một hồ nước màu đỏ.


Hàng ma xử
Mùi máu tanh gay mũi làm người ta tê cả da đầu, Hoắc Nguy Lâu đứng ở nơi đèn đuốc …sáng sủa nhất, nhưng quanh thân y lại có tối tăm lãnh khốc dày đặt đến mức đèn đuốc đều chiếu không sáng nổi, Bạc Nhược U biết, Hoắc Nguy Lâu đang rất tức giận.

Nơi có y tọa trấn, hung thủ vẫn dám động thủ giết người.

Hạ Thành liên tiếp chảy mồ hôi lạnh trên trán, không nhịn được cầm khăn lau mồ hôi, Phúc công công nhìn thi thể Trịnh Văn Yến lộ vẻ mặt không đành lòng

– Ban ngày vẫn là một người sống sờ sờ, lúc này đã. . . . . .

– Nghiệm thi.

Hoắc Nguy Lâu bỗng nhiên hạ lệnh.

Bạc Nhược U đáp một tiếng, cất bước đi đến bên người Trịnh Văn Yến.

Độ ấm thi thể vẫn còn, vết thương cũng chưa kết vảy, hơi chuyển động một chút, liền phát hiện thân thể Trịnh Văn Yến đặc biệt lỏng lẻo mềm mại, mà môi miệng khẽ nhếch, hai mắt hơi mở, bởi vì nằm sấp trên bàn mà sinh ra vết ngấn cũng có thể thấy rõ ràng, lại kiểm tra cánh tay rớt xuống bàn, bàn chân đạp lên mặt đất, chưa phát hiện thi đốm hình thành.

Tất cả những điều này, đều nói rõ thời gian Trịnh Văn Yến tử vong chỉ trong vòng nửa canh giờ. (tương đương 1 tiếng ở hiện đại)

Trong lúc Bạc Nhược U kiểm tra xác chết, Hoắc Nguy Lâu đang đánh giá gian nhà này, sảnh các rộng rãi, cửa sổ bốn phía lấy ánh sáng (*) vô cùng tốt, nhưng mà toàn bộ gian nhà, tất cả cửa sổ đều khóa kín.

(*) Ý là đang nói thiết kế kết cấu toà nhà hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp

Giữa cửa sổ đều khóa lại, cửa lớn cũng cài chốt lại, hung thủ giết người bằng cách nào?

Mà càng quỷ dị chính là, hung khí giết người, là thanh Hàng Ma Xử cắm ở giữa lưng Trịnh Văn Yến.

Trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, lúc này, bên ngoài viện lại truyền đến gào thét cùng  tiếng bước chân chạy tới, giọng nói của đám người Trịnh Văn An vang lên, Trịnh Văn An trước tiên là khuyên giải tam phu nhân một câu, sau đó liền chạy nhanh tới cửa thư phòng.

Liếc nhìn Trịnh Văn Yến nằm sấp trên bàn sách, dưới chân là màu máu chói mắt, Trịnh Văn An mang theo ngữ điệu đau khổ kêu lên

– Tam ca ——

Hoắc Nguy Lâu cho Trịnh Văn An vào cửa, chỉ vào Hàng Ma Xử sau lưng Trịnh Văn Yến

– Có thể nhận ra vật này không?

Trịnh Văn An nhìn thấy Hàng Ma Xử, vẻ mặt biến đổi

– Chuyện này. . . . . . Đây là pháp khí hôm nay đã dùng qua để làm pháp sự cho mẫu thân, mấy vị sư phụ vốn dự định mang đi, nhưng tam ca muốn lưu lại, nói là đặt ở linh đường có thể trừ tà.

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày

– Vật ấy đặt ở linh đường ?

Trịnh Văn An lắc đầu

– Cũng không phải, trước đó là tất cả đồ cúng pháp khí đều thu lại, nói là mỗi ngày bố trí linh đường lại từ đầu cho mẫu thân, miễn cho không ra hình dáng gì, tam ca nói dù sao vụ án cũng chưa phá, cũng có dự định cho đặt linh cữu mẫu thân đủ bảy bảy 49 ngày, chờ qua 49 ngày rồi, làm xong hết thảy pháp sự, mới chôn cất.

Trịnh Văn An nói xong, chóp mũi đau xót

– Buổi chiều còn rất tốt , nào ngờ. . . . . .

Đang nói, trong sân lại vang lên tiếng người, rất nhanh, ngoài cửa xuất hiện một bóng người nhỏ bé mềm mại đoan trang!

Trịnh Vân Nghê đứng cửa, mặt trắng nhợt đầy kinh sợ, một đôi mắt đẹp lay động, giọt lệ đã đến khóe mắt

– Tam thúc. . . . . .

Hầu phủ trong một tháng, đã chết ba người rồi, mà chết đều là người chí thân, thân thể Trịnh Vân Nghê nhoáng một cái, đỡ khung cửa mới đứng vững, Trịnh Văn An quay đầu nhìn thấy Trịnh Vân Nghê, thân thiết nói:

– Vân Nghê, con không nên xem, đi giúp đỡ tam thẩm của con đi.

Trịnh Vân Nghê nghẹn ngào đáp một tiếng, sững sờ một lát mới lùi ra.

Nhìn thấy Trịnh Vân Nghê, tam phu nhân khóc càng lớn tiếng hơn, Trịnh Vân Nghê nhỏ giọng an ủi, lại qua thêm nửa khắc, tam phu nhân mới thoáng bình tĩnh chút ít, Hoắc Nguy Lâu đang ra lệnh cho các Tú Y Sứ cùng nha sai kiểm soát trong viện, thấy thế cất bước lại đây.

Tam phu nhân khóc đển đó cả hai mắt, thấy Hoắc Nguy Lâu đi tới, rốt cuộc là có chút kiêng dè, mở miệng nói:

– Hầu gia. . . . . . Phu quân chết quá oan uổng, cầu ngài nhất định tìm ra hung thủ hại người, giải oan cho phu quân mới được . . . . .

Vừa nói xong đã khóc lên, Hoắc Nguy Lâu nghiêm giọng hỏi:

– Trịnh Văn Yến vốn đã trở về viện, vì sao bỗng nhiên lại đến thư phòng?

Tam phu nhân sững sờ, lau nước mắt nói:

– Dân phụ cũng không biết, hôm nay phu quân làm pháp sự cho mẫu thân mệt mỏi cả một ngày, vốn muốn đi về nghỉ ngơi một chút , tuy nhiên cũng không biết làm sao, mới vừa thay xong xiêm y, vẻ mặt của chàng đại biến bước nhanh ra cửa viện, dân phụ ở phía sau gọi chàng, chàng cũng không quay đầu lại, khi đó dân phụ đang muốn chuẩn bị cơm, thấy vậy cũng đi theo chàng, sau đó cơm canh chuẩn bị xong hết rồi, người còn chưa về, dân phụ sai Hạo nhi đi ra ngoài tìm phụ thân, Hạo nhi ra ngoài nửa khắc, dân phụ mới biết đã xảy ra chuyện.

Tam phu nhân nhìn cửa phòng một chút, tiếng khóc lại tiếp tục

– Phu quân chỉ mới thành niên, Hạo nhi mới bảy tuổi, sau này cô nhi quả phụ chúng ta phải sống như thế nào đây. . . . . .

Trịnh Vân Nghê ở một bên nghe được, cũng rơi lệ ướt mi, vừa khuyên giải tam phu nhân, vừa dỗ dành Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo rúc đầu vào trong ngực tam phu nhân, thân thể vẫn đang phát run, Hoắc Nguy Lâu nhìn Trịnh Hạo

– Ngươi vừa rồi nhìn thấy cái gì?

Nếu tỉ mỉ chút, liền có thể phát hiện giọng điệu Hoắc Nguy Lâu đã ôn hòa hơn chút , nhưng đối với Trịnh Hạo mà nói, riêng bản thân Hoắc Nguy Lâu đã đủ doạ người rồi, cho dù y dùng giọng điệu gì đi nữa.

Trịnh Hạo tức khắc càng sợ hãi, tam phu nhân thút thít nói:

– Hầu gia, Hạo nhi nói nó thấy được mẫu thân. . . . . . Nói nó thấy được hồn ma của mẫu thân.

Tam phu nhân lộ vẻ mặt sợ hãi

– Cánh cửa này đều khóa lại, nếu không phải hồn ma, sao có thể đi vào hại người được đây? Nhưng vì sao mẫu thân lại hại phu quân, phu quân không có hại mẫu thân mà. . . . . . Nhị ca chết trong ngày đầu thất mẫu thân, hôm nay là ngày nhị thất . . . . . .

Tam phu nhân tự lẩm bẩm, càng nói vẻ mặt càng thêm sợ hãi, chỉ ôm chặt Trịnh Hạo, giống như sợ hồn mà đến hại mẹ con bọn họ vậy, Trịnh Vân Nghê lắc lắc tam phu nhân

– Tam thẩm, đừng nói mê sảng, không có hồn ma!

Cả viện đang lâm vào khủng hoảng bởi hồn ma giết người, ngược lại Trịnh Vân Nghê lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng một lúc, lại hỏi tam phu nhân

– Trước khi Trịnh Văn Yến rời đi đã làm những gì, gặp qua người nào, nghe nói qua những gì?

Vẻ mặt tam phu nhân mờ mịt hồi tưởng lại, càng nghĩ mày nhíu càng chặt, hiển nhiên nhớ không nổi cái gì hữu dụng, đúng lúc này, trong phòng vang lên giọng nói của Bạc Nhược U

– Hầu gia, mời đến đây ——

Hoắc Nguy Lâu xoay người không chút do dự, đến lúc sắp bước vào thư phòng, liền thấy Bạc Nhược U đứng bên trái dưới cửa phía Tây chỗ bàn sách, trong tay cầm một vật ra hiệu với y

– Hầu gia, tìm ra nguyên nhân Trịnh tam gia bỗng nhiên rời đi.

Giọng điệu của nàng có chút trầm trọng, mà thời khắc này, Hoắc Nguy Lâu cũng thấy rõ, trong tay nàng cầm, là một tờ giấy bị đốt chỉ còn dư lại gần một nửa.

Là Sái Kim Tiên.

Hoắc Nguy Lâu cất bước đi qua, không chút nào ngạc nhiên khi thấy được bốn chữ “Nhị thất của ta ” trên giấy.

Đầu thất của ta, ngày chết của ngươi.

Năm âm giờ âm, vì ta đền mạng.

Trước đó chốc lát mới nhìn đến trên một tờ Sái Kim Tiên khác, viết những chữ tương tự, chỉ là trên tờ này từ “đầu thất” biến thành “nhị thất”, Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt của hai người đều lộ vẻ nghiêm trọng.

Hung thủ lấy thời gian cúng tuần lão phu nhân, dựng lên hồn ma giết người, nếu theo lời ấy, trong bảy ngày kế tiếp, có lẽ còn có thêm người chết, mà hung thủ chịu đựng trắc trở lớn như vậy, rốt cuộc là vì giết người, hay là có mưu đồ khác?

Cùng lúc đó, Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U gần như sinh ra một loại linh cảm, tại hầu phủ quý tộc lộ ra quỷ dị khắp nơi này, có một bí mật ẩn giấu nhiều năm, sắp trồi lên mặt nước rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play