Vì sự chân thành quá mức của Khương Miện, xung quanh im lặng như tờ.
Địch Phi Dương quỳ một gối trên đất, giơ bó hoa không nhúc nhích suốt một lúc lâu, biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Cậu ta bất động, những người khác cũng chẳng dám nhúc nhích theo.
Chỉ có Khương Miện người gây ra tất cả chuyện này cười như chẳng có chuyện gì, quay đầu nhìn chút ánh chiều tà còn sót lại phía chân trời, giọng điệu kinh ngạc: “A… Trời đã tối rồi, tôi phải về ký túc xá đây. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé, bái bai!”
Khương Miện lịch sự và khách sáo vẫy tay chào mọi người. Nói đi là đi.
Cho đến khi cô đi được chừng 10m, Địch Phi Dương quỳ đến mức đầu gối hơi tê dại, cái não đông cứng mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Vừa rồi, rõ ràng là con nhãi này chơi xỏ cậu ta!
Chàng trai cụp mắt xuống, bàn tay cầm đóa tường vi bỗng siết chặt, trong mắt nổi bão tố.
Từ trước đến nay Địch Phi Dương chưa bao giờ là người tốt tính cả.
Hồi cấp ba, cậu ta là đại ca của trường nghề. Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, yêu đương cái gì cũng làm. Tính tình nóng nảy đến mức chỉ cần thấy ai không vừa mắt là lập tức nhấc ghế lên đánh cho người ta đầu rơi máu chảy.
Về sau gặp được Lâm Thiến, tính khí mới dần thu lại.
Nhưng tính khí chỉ là thu lại thôi chứ không phải hoàn toàn biến mất.
Khương Miên là cái thá gì mà dám trêu đùa cậu ta như vậy?
Địch Phi Dương đứng phắt dậy, bó hoa trong tay ném bừa xuống đất. Sau đó sải bước đuổi theo Khương Miện phía trước.
Chỉ vài bước, Địch Phi Dương đã đuổi kịp phía sau Khương Miện. Cậu ta đưa tay kéo cánh tay cô, dùng sức mạnh đến mức như muốn bóp nát xương cốt của người trước mặt.
Ý vào việc đang quay lưng về phía đám đông, người khác không thể thấy biểu cảm của mình, chàng trai tóc đỏ ánh mắt hung ác nham hiểm, đồng thời hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy, nói một cách độc ác: “Con đĩ, mày chơi tao à? Mày có tin là…”
Những lời đe dọa phía sau còn chưa nói hết, đột nhiên trời đất quay cuồng.
“Bịch!”
“Ưm…”
Theo tiếng vang “bịch” một cái, trước mắt bao người, Địch Phi Dương bị Khương Miện trực tiếp quật qua vai, cả người nặng nề ngã xuống đất, phát ra một tiếng rên đau đớn.
Quần chúng vây xem kể cả bản thân cậu ta còn chưa hiểu rõ tình hình gì, Khương Miện đã đạp một chân lên ngực cậu ta.
Cơn đau bị quật chưa kịp tan, Địch Phi Dương lập tức cảm nhận được chân Khương Miện đạp lên ngực mình, đạp đến mức cậu ta gần như thở không ra hơi.
Cơn đau dữ dội nhanh chóng lan khắp các xương sườn. Từ khi sinh ra tới giờ chưa từng ăn qua loại thiệt thòi ngầm như vậy, sắc mặt Địch Phi Dương tức thì tái nhợt.
Vậy mà, Khương Miện đang đạp lên ngực cậu ta còn cười. Khóe miệng cô cong cong, đuôi mắt cong cong, giọng vừa êm vừa ngọt.
“Xin lỗi, tai tôi hơi không tốt. Vừa nãy, anh nói gì nhỉ? Hả, tôi không nghe rõ lắm.”
Khương Miện vừa cười vừa tiếp tục tăng thêm lực ở chân.
Cơn đau khó tả khiến Địch Phi Dương không thể phát ra tiếng kêu đau. Sắc mặt thành công chuyển từ trắng sang xanh, rồi sang tím, trông như sắp tắt thở đến nơi.
“Bạn Khương, cậu…”
Thấy vậy, các bạn học xung quanh lên tiếng.
Nghe thấy tiếng của họ, Khương Miện mới từ từ nhấc chân khỏi ngực Địch Phi Dương: “Ồ, xin lỗi nha. Do tối quá nên vô ý đạp lên bạn Địch, xin lỗi nhiều…”
Giọng điệu nghe chẳng có vẻ gì là thành tâm cả.
Áp lực nặng nề khó chịu biến mất, Địch Phi Dương được giải thoát lập tức thở phì phò, kèm theo cơn ho dữ dội, ho đến mức chảy cả nước mắt sinh lý.
Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, cậu ta nhìn thấy nụ cười giả tạo vừa dịu dàng vừa có chút hối lỗi trên mặt Khương Miện.
“Xin lỗi nhé, bạn Địch. Có lẽ anh chưa đủ hiểu về tôi, nên không biết từ nhỏ tôi đã luyện võ, có hơi không quen khi có người đột ngột xuất hiện sau lưng, theo phải xạ có điều kiện mới… Hy vọng anh đừng giận nhé.”
Do trời mờ tối, cũng chẳng nhìn rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, đám đông vây xem nghe lời giải thích của Khương Miện, vẻ mặt từ nghiêm trọng mới hơi thả lỏng một tí.
“Thì ra là thế.”
“Không ngờ bạn Khương trông yếu ớt thế mà lại biết võ nhỉ.”
“Đúng đúng…”
Mấy người biết cái đếch gì!
Địch Phi Dương ôm lấy lồng ngực đau đến mức sắp nổ tung. Đây là cái lực quần què gì mà người biết võ nên có sao? Con nhỏ này giống như voi ma mút chuyển thế vậy, cậu ta suýt nữa bị giẫm chết rồi!
“Bạn Địch nãy giờ im lặng, là đang giận tôi hả?”
Thanh âm nhẹ nhàng, trong trẻo của Khương Miện lại vang lên trên đầu Địch Phi Dương.
Vừa nghe giọng nói này, Địch Phi Dương ngẩng đầu theo phản xạ, lại một lần nữa trông thấy nụ cười ôn hòa quen thuộc của Khương Miện. Địch · đại ca trường nghề · Phi Dương không kìm được rùng mình một cái..
Đầu còn chưa ra lệnh, cơ thể đã trung thực vội vàng lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, như vậy trong lòng tôi sẽ không cảm thấy quá áy náy.”
Khương Miện cười vươn tay ra.
Thấy thế, Địch Phi Dương tưởng đối phương định đánh mình nên theo bản năng che đầu lại. Sau khi che xong mới chợt nhận ra, Khương Miện chỉ là đưa tay ra trước mặt mình, tư thế như muốn kéo cậu ta dậy. Thấy mình che đầu, trong mắt còn lướt qua tia khó hiểu.
Gần như trong chớp mắt, Địch Phi Dương đã hiểu ý của đối phương, một cảm giác cực kỳ xấu hổ dâng lên não.
Cố gắng không nhìn ánh mắt của đám đông xung quanh, cũng không nắm lấy tay Khương Miện, Địch Phi Dương cứ thế gắng gượng bò dậy một cách chật vật.
Khó khăn lắm mới đứng vững, vừa ngẩng đầu lên, Địch Phi Dương đã đối mặt với Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh đang đứng dưới cây đàn hương không xa.
Trong khoảnh khắc ba người nhìn nhau, Địch Phi Dương chỉ cảm thấy trong đầu mình “đùng” một tiếng, như thể có thứ gì đó bỗng nhiên bị kích nổ vậy, nổ đến mức đầu óc cậu ta trống rỗng.
Thiến…Thiến…
Cậu ta, đã bị nhìn thấy.
Vừa rồi thảm hại kinh khủng, chẳng ra dáng một người đàn ông, đều bị nhìn thấy.
Bị Thiến Thiến, người cậu ta thích suốt 6 năm trời và bạn trai của cô ấy nhìn thấy!
Đặc biệt là trong ánh mắt Lâm Thiến nhìn qua còn pha lẫn chút kinh ngạc và lo lắng.
Điều này có nghĩa là cô ấy đã nhìn thấy tất cả, nhìn thấy mình bị Khương Miên đạp dưới chân như một con chó…
Nhận thức này khiến đầu óc Địch Phi Dương càng lúc càng trống rỗng, chỉ ước gì có thể lập tức biến mất ngay tại chỗ thì hay biết mấy.
Cảm giác xấu hổ và đau đớn tột cùng. Khi Địch Phi Dương thoáng nhìn qua bóng dáng Khương Miên phản chiếu trên mặt đất, trong lòng tức thì lên men nỗi oán hận sâu sắc và lòng căm ghét khôn cùng đối với người phụ nữ này.
Nếu không phải tại Khương Miên, nếu không phải tại con khốn này, nếu…
Nghĩ vậy, ngón tay chàng trai càng siết chặt, chặt đến mức xương ngón tay bắt đầu nổi lên trắng bệch.
“Đã vậy, tôi đi trước nhé. Dù sao cũng không còn sớm nữa…”
Khương Miện cười, lên tiếng chào một lần nữa.
Khương Miện nói gì, Địch Phi Dương đã sớm không nghe thấy nữa. Lúc này trong lòng chàng trai chỉ có một ý nghĩ, đó là nếu cậu ta không được dễ chịu thì tuyệt đối cũng không để cho con khốn Khương Miên này dễ chịu.
Nhất định không được!
Thấy Khương Miên sắp đi tới trước mặt Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh, Địch Phi Dương bỗng ngẩng đầu lên, khóe miệng ác độc nhếch lại, giọng khàn khàn và trầm thấp: “Khoan đã Khương Miên. Cô không chịu chấp nhận lời tỏ tình của tôi, còn nói dối là đã có người mình thích… À, người cô thích đó có phải là người mà 1 tuần trước đã ở cùng cô suốt đêm không về ở khách sạn Gia Hoa không. Cô nói đi. Tôi còn tưởng hai người chưa xảy ra chuyện gì, hiện tại…”
“Bịch!”
Những lời sau Địch Phi Dương không nói tiếp được nữa, cũng chẳng cách nào nói tiếp.
Chỉ vì, vừa dứt hai từ “hiện tại”, Khương Miện đang đưa lưng về phía cậu ta bỗng nhấc tay lên, một vật màu đỏ sượt qua má phải Địch Phi Dương, bay với tốc độ ánh sáng về phía sau cậu ta. Ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn.
Trong tích tắc, Địch Phi Dương chỉ cảm thấy nửa bên mặt của mình như bị ai đó vung tay, cầm xẻng sắt đập mạnh một phát.
Cả bên mặt nhanh chóng tê liệt, như thể má phải hoàn toàn biến mất rồi.
Chàng trai tóc đỏ cứng đờ quay đầu lại. Cách đó không xa là thùng rác bằng sắt bị lon nước của Khương Miện ném qua đâm thủng hoàn toàn.
Địch Phi Dương: “…”
Quần chúng vây xem: “…”
Khóe miệng mọi người không kìm được giật giật hai cái.
Mẹ ơi, có…có quái vật!
“Ừm, vừa nãy tớ chỉ vứt rác thôi…”
Cô gọi cái đó là vứt rác á hả???
Tất cả mọi người có mặt đồng loạt nuốt nước bọt.
“Ôi…hình như thùng rác hỏng rồi. Ngày mai tớ sẽ chủ động đến phòng hậu cần bồi thường thiệt hại. Phải rồi, bạn Địch vừa nãy nói gì nhỉ, 1 tuần trước tớ đã làm gì? Nói đi, tớ đang nghe này!”
Khương Miện mỉm cười với Địch Phi Dương ở phía sau không xa.
Cười đến mức Địch Phi Dương dựng tóc gáy.
Dù không soi gương, Địch Phi Dương cũng biết má phải của mình đang sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy được, nó đau đến nỗi nước bọt của cậu ta sắp chảy ra ngoài.
Gắng gượng nuốt nước bọt, Địch Phi Dương chăm chăm nhìn Khương Miện phía trước.
Mãi đến giờ cậu ta mới nhận ra, cô gái tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
Đôi mắt đen như mực hệt như con dã thú khổng lồ ăn thịt, tình cờ chui vào lều trại khi bạn cắm trại ngoài trời.
Khiến người ta không rét mà run.
Địch Phi Dương ngập ngừng, làm thế nào cũng không thốt nên lời dưới ánh mắt như vậy của Khương Miện.
“Khách sạn gì mà suốt đêm không về hả? Có thể nói rõ hơn không? Cậu biết đấy, tai tôi hơi điếc…”
Mắt thấy Khương Miện đang chậm rãi bước về phía mình.
Địch Phi Dương không kiểm soát được lùi lại vài bước.
Sau khi di chuyển, Địch Phi Dương mới phát hiện cơ bắp toàn thân căng cứng đến mức nào. Cậu ta sợ rồi.
Sức uy hiếp mà Khương Miện mang lại, khiến ngay cả các bạn học đang xem cũng cùng Địch Phi Dương lùi lại một bước.
Hồi nãy họ còn tưởng cô gái xinh đẹp như Khương Miên, ở lại suốt đêm không về tại một nơi như khách sạn Gia Hoa với người khác, chắc chắn là đã tiến hành giao dịch gì đó mờ ám.
Bây giờ xem ra, vị nữ tráng sĩ này, chắc chắn là luận bàn so tài võ nghệ với người ta trong phòng cả đêm. Chắc chắn là vậy rồi, không sai vào đâu được!
Họ cảm thấy hết sức xấu hổ và hối hận vì những suy đoán bẩn thỉu của mình lúc nãy.
Còn Địch Phi Dương bây giờ, dưới sự ép sát của Khương Miên mà vô thức lùi càng lúc càng xa. Cuối cùng không còn đường lui, cậu ta chẳng quan tâm gì chui tọt vào bụi cây bên cạnh chạy trốn.
“Ơ kìa!”
Khương Miện ngạc nhiên đuổi theo hai bước.
Không đuổi thì thôi, càng đuổi, Địch Phi Dương chạy càng nhanh.
“Đang yên lành sao lại chạy?”
Khương Miện nhíu hàng mày đẹp đẽ, vẻ mặt khó hiểu.
Chạy hả?
Đồ chó chết, dám nói chuyện với bà như vậy. Ngày mai lấy bao tải trùm nhà ngươi lại, tiễn nhà ngươi về tây thiên luôn!
Phì phì!
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu đề chương này là: Cô đuổi, anh chạy. Anh có chạy đằng trời!
Haha.
Ps: Có bé độc giả bảo anh Tống keo kiệt như thế sao chơi trò đại gia được. Có khi nào không muốn cho gái cưng tiêu tiền luôn không. về chuyện này—
Khương Miện giơ tay bóp nát một mảnh đá cẩm thạch, nở nụ cười xinh đẹp: Người ta đáng yêu như vậy, anh ấy sẽ cho người ta tiêu mà~~