“Hộc, hộc, hộc…”
Một trận đại chiến kinh thiên động địa sắp đến hồi kết, rừng cây hoang vu mênh mông đầy rẫy những mảnh xác của zombie và con người. Màu máu đỏ tươi và nâu xám vương vãi xung quanh.
Cái chết lặng ngắt tràn lan khắp nơi.
Khiến tiếng thở dốc kịch liệt của người sống sót duy nhất trở nên vô cùng nổi bật.
Trong đám thi thể, một người phụ nữ cầm thanh đao dài quỳ một gối xuống đất. Do quá sức nên bên tay phải đầy vết thương ghê rợn không ngừng run rẩy. Mái tóc đen ngắn dính đầy máu ướt sũng bết lại sau tai, máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt xuống theo cằm.
Khi một tiếng rít giận dữ vang to lên bên tai, người phụ nữ ngẩng đầu lên tức thì.
Lúc này mới thấy mắt phải của cô đã bị thứ gì tàn nhẫn đâm xuyên qua, máu thịt lật ra trông hết sức kinh khủng.
Bóng dáng con quái vật xấu xí dữ tợn đang tiến tới phản chiếu trong con ngươi đen tuyền của người phụ nữ. Nó không hề khiến cô sợ hãi chút nào mà trái lại càng khiến cô bùng lên sát ý.
Tới đúng lúc lắm!
Ầm ——
Chỉ trong chốc lát, sức mạnh của chiến binh hàng đầu nhân loại và vua zombie va chạm, nháy mắt đã san bằng nửa ngọn núi.
*
Khu vực thi đấu “Nhịp đập thần tượng” ở Yên Kinh, trong toilet tầng hai.
Khương Miện bỗng nhiên mở mắt ra.
Nhìn vòi nước đang chảy ào ào trước mắt, còn đang chưa rõ tình huống gì thì thình lình một lượng thông tin tràn vào trong đầu làm đầu Khương Miện đau nhói.
Cô không quan tâm gì, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin trong đầu. Lúc này Khương Miện mới nhận ra rằng mình và vua zombie đã cùng chết, mà không hiểu sao cô lại nhập vào cơ thể của người khác.
Trong đầu thoáng ùa qua ký ức suốt 20 năm của một sinh viên năm ba tên là Khương Miên.
Nhưng khi ký ức ngày càng rõ ràng, Khương Miện càng cảm thấy có điều không ổn.
Bởi vì những cái tên xuất hiện trong ký ức lại giống hệt những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết ngược ngu ngốc, xưa lắc xưa lơ mà trước đây cô từng đọc ở căn cứ?
Áp lực sinh tồn thời tận thế rất lớn, mỗi người sẽ có cách giảm áp lực khác nhau. Khương Miện không giống như những người khác, cô thích đọc tiểu thuyết máu chó giải trí. Càng giải trí càng máu chó cô càng thích, giết zombie cũng hăng hơn!
Nhưng cuốn “Ngàn dặm ngân hà” lại là điểm đen trong sự nghiệp đọc truyện giải trí của Khương Miện. Thậm chí còn không biết cuốn sách này được người dưới mình vơ vét ở đâu ra mà gửi tới tay cô.
Nhưng với nguyên tắc “đã đến thì phải đọc” cộng thêm việc tên nữ chính trong sách phát âm giống tên mình, nên Khương Miện vẫn đọc nó.
Kết quả đọc xong tức một bụng!
Khương Miện chưa bao giờ tưởng tượng rằng trên đời này có người có thể sống một đời uất ức như vậy!
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết tên là Khương Miên. Lúc cô ấy 10 tuổi, ba mẹ qua đời trong vụ tai nạn xe. Từ khi cậu và mợ trở thành người giám hộ, cô ấy bắt đầu một cuộc sống uất ức, ngột ngạt cả một đời.
Rõ ràng là cậu mợ sống trong nhà của cô ấy, tiêu tiền của ba mẹ cô ấy. Vậy mà hết lần này tới lần khác, cô ấy bị chèn ép đến mức còn không bằng cả cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích. Đến nỗi còn suýt bị em trai mợ quấy rối.
Đi học thì tại tính cách nhút nhát, hướng nội và ăn mặc quê mùa nên bị cả lớp bắt nạt.
Đúng vào lúc khó khăn như thế này lại gặp được nam chính, còn coi cái gã ngu vcl đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nữa chứ.
Từ đó về sau sống vì nam chính, chết vì nam chính, vì nam chính mà bằng lòng làm công cụ hình người suốt nửa đời.
Nam chính lúc có tài có sắc thì cô ấy thầm mến. Lúc sa cơ phá sản thì cô ấy giúp đỡ. Lúc lần nữa vùng dậy đá cô ấy đi để quay lại với bạn gái cũ thì buồn bã. Nam chính hiểu lầm cô ấy đủ thứ vì bạn gái cũ thì khóc lóc. Nam chính bệnh nguy kịch, bạn gái cũ mua vé tàu bỏ chạy ngay trong đêm, còn cô ấy thì đi hiến gan…
Tóm lại từ đầu tới cuối, người bị hành hạ chỉ có nữ chính. Tình tiết ngu ngốc đến mức Khương Miện suýt rút súng bắn đùng đùng cuốn sách này nát bét.
Khó khăn lắm Khương Miện mới nhịn theo nữ chính tới cái kết, nam chính cuối cùng cũng nhận ra tầm quan trọng của nữ chính.
Có lẽ nhận ra rằng trên đời này, anh ta không thể tìm được tên ngu thứ hai nào tốt với mình như nữ chính!
Nam chính quyết định bù đắp cho nữ chính đang đau lòng tới tuyệt vọng kia.
Tới rồi, tới rồi.
Chịu đựng những tình tiết ức chế phía trước, Khương Miện nghĩ rằng phần theo đuổi vợ sắp mặt mà mình mong đợi từ lâu cuối cùng đã tới. Cũng coi như thoải mái hơn chút rồi!
Khương Miện cứ tưởng nữ chính ít nhiều gì cũng hành thằng chó nam chính kia sống không bằng chết mới xứng đáng với những đắng cay trước đó.
Ai mà ngờ đâu, sau khi nam chính quyết tâm theo đuổi lại nữ chính, còn chưa hết một chương, nam chính chỉ cần nắm tay nữ chính nói ba câu ngọt ngào. Ba câu!!!
Vì nam chính mà bị hại mất khả năng sinh sản, mất đi thanh danh và xíu nữa mất mạng mà nữ chính cứ vậy HE với anh ta hả?
Không chỉ vậy, cô ấy còn tận tụy cùng nam chính nuôi nấng đứa con mà nữ phụ đã sinh cho anh ta trước khi ra nước ngoài??
Kết cục, nữ chính ôm con khoác tay chồng, từ tận đáy lòng cảm khái đời mình thật hạnh phúc???
Khương Miện: …
Khương Miện: …
Con kẹc!
Khương Miện nhớ rất rõ số phận của cuốn sách này. Cô nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, giơ súng lên, bắn liền mười mấy phát. Thậm chí còn định gọi cấp dưới lấy hỏa tiễn đến nổ bay cái thứ bực mình không còn mảnh vụn này đi.
Có thể nói, đọc hết cả cuốn sách, điều khiến Khương Miện tức giận nhất không phải là nam chính ích kỷ, không phải cậu mợ hút máu, cũng không phải là các bạn học bắt nạt nữ chính!
Mà là nữ chính ngu ngốc này!
Bực đến nỗi cô muốn kéo cô ấy ra khỏi sách và đánh cho một trận tơi bời.
Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị tôi, chứ đừng để tôi phải đọc một cuốn sách tức tới mức tim gan phèo phổi thận đều đau như vậy, biết đến một nữ chính ngu tới mức bị người ta tát vào má trái, cô ấy còn đưa cả má phải ra cho họ tát!
Khương Miện từng nghĩ như thế.
Mà hiện tại.
Dù chẳng muốn thừa nhận nhưng những ký ức rõ ràng mới xuất hiện trong đầu đang nhắc nhở cô – Khương Miện, người đứng đầu căn cứ với sức mạnh số một thực sự đã xuyên vào nữ chính ngu ngốc mà mình đã mắng chửi không biết bao nhiêu lần – Khương Miên!
*
Khi cơn đau trong đầu từ từ dịu xuống, âm thanh xung quanh mới như thủy triều tràn thẳng vào tai Khương Miện.
Theo phản xạ, cô đưa tay tắt vòi nước đang chảy. Khương Miện vừa ngẩng đầu liền ngây người.
Gương mặt trong gương này thật sự quá giống cô.
Trừ da mình không trắng như vậy, cằm không nhọn như vậy, môi không mềm như vậy, mắt không long lanh như vậy thì hai người gần như giống hệt nhau.
Một khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, môi anh đào, thậm chí lúm đồng tiền bên phải khóe miệng cũng y hệt.
Có lẽ vì từ nhỏ cô đã luyện võ, lại thích để tóc ngắn nên chưa bao giờ thấy dáng vẻ dễ thương, dịu dàng động lòng người như thế. Thấy mà tự yêu mình luôn.
Cảm giác mới lạ này khiến Khương Miện không kìm được mà tiến lại gần chiếc gương. Gần như ngay lúc đó, trong gương cũng xuất hiện một mỹ nhân trong sáng, đẹp như mơ tiến lại gần.
Ôi, mình đẹp quá!
Nhìn chằm chằm vào gương, Khương Miện bất giác cảm thán.
Chưa kịp tự luyến quá 2s, tiếng gõ cửa như sấm đột ngột vang lên từ bên ngoài.
Khương Miện mở cửa, một nữ nhân viên tóc ngắn mặc đồng phục vội vã chen vào.
Vừa nhìn lướt qua Khương Miện, cô ấy lại lùi lại, kinh ngạc chỉ vào bảng số được dán góc bên trái trên cái váy trắng của cô: “Vòng sơ loại đã bắt đầu rồi, cô thí sinh này sao còn ở đây? Lúc tôi đi đã gọi tới số 150 rồi, cô số 168 giờ còn không đi nữa sẽ trễ đó!”
Vòng sơ loại?
Cảm giác vừa lạ vừa quen của hai từ này khiến trong mắt Khương Miện thoáng qua một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh cô đã lục lại được trong trí nhớ của nguyên chủ đây là tình huống gì.
Nguyên chủ là sinh viên năm ba của Học viện Điện ảnh Yên Kinh. Trong lớp cô ấy, nhiều bạn học đã bắt đầu tìm kiếm con đường sự nghiệp cho riêng mình. Người có mối quan hệ thì tận dụng mối quan hệ, người thì đi đóng vai phụ, có người ký hợp đồng với công ty, thậm chí có ít người từ nhỏ làm sao nhí đã bắt đầu đảm nhận vai phụ trong các bộ phim lớn.
Gia đình của nguyên chủ chắc chắn không có mối quan hệ gì. Để tránh tình trạng vừa tốt nghiệp đã thất nghiệp, cô ấy quyết định tham gia show sống còn mang tên “Nhịp đập thần tượng” để tạo chút danh tiếng, sẵn thuận lợi hơn trong việc ký hợp đồng với công ty quản lý sau này.
Cô ấy cũng không cần mình phải nổi tiếng đến mức nào, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chỉ mong có thể tự nuôi sống bản thân mà thôi!
Nghĩ tới đây, dù có tức giận thế nào về việc nguyên chủ tự hủy hoại bản thân trong cốt truyện, thì Khương Miện vẫn vững quyết tâm đã chiếm lấy thân thể của người ta thì phải có trách nhiệm với nó. Cô không chần chừ mà chạy ngay tới địa điểm trong ký ức.
Cũng may, vừa chạy đến thì mới gọi tới số 165, chưa qua số của cô.
Ổn định lại nhịp thở, Khương Miện tìm bừa một chỗ ngồi xuống.
Vì có ngoại hình nổi bật, cô gái ngồi bên cạnh ngập ngừng một chút rồi cũng bắt chuyện với Khương Miện.
“Chào cậu, cậu tên gì thế? Cậu xinh quá à, à mà cậu chuẩn bị tiết mục tài năng gì vậy? Tớ thì định lên nhảy Street Dance…”
Ủa gì, từ từ.
Khương Miện đột nhiên hơi sợ, sao vòng sơ loại lại còn phải biểu diễn tài năng nữa?
Ừm…hình như là…
Trong cốt truyện, nữ chính cũng tới tham gia show sống còn có tên là “Nhịp đập thần tượng”. Cô ấy còn hát một bài và cuối cùng nhận được ba cái yes, đạt điều kiện tham gia ghi hình chính thức chương trình “Nhịp đập thần tượng”.
Nhưng còn cô, một người không biết chơi nhạc cụ, không biết nhảy, hát thì lại lệch tông hiếp dâm tai người nghe thì đi lên làm gì? Biểu diễn tay không xé xác zombie hả? Ở đây cũng đâu có zombie cho cô xé đâu!
Toang rồi, toang rồi.
Khương Miện thấy mình chắc không chịu trách nhiệm được với nguyên chủ rồi.
Chính lúc này, ánh mắt cô bỗng sáng lên, khóe miệng vui mừng nhếch lên.
Có rồi!
…
“Số 168, số 168 có ở đây không?”
“Có!”
Khương Miện vội vàng giơ tay, sau đó xách túi nilon màu đen dưới chân bước vào phòng thi.
Cùng lúc đó, 3 vị giám khảo đã tuyển chọn suốt cả buổi sáng trong phòng bắt đầu mệt mỏi.
“Chất lượng thí sinh hôm nay không được tốt như hôm qua nhỉ!”
“Đúng vậy, toàn là hát với nhảy, chẳng có gì mới mẻ hết, xem muốn mệt!”
“Ơ? Cô bé số 168 tên Khương Miên này nhìn ảnh đẹp quá, cũng là bên Học viện Điện ảnh Yên Kinh này. Chỉ cần nhìn gương mặt này, không cần biết cô bé biểu diễn gì, tôi nghĩ chúng ta cũng nên giữ lại, mọi người thấy sao?”
“Được đấy, chỉ nhìn thôi đã thấy mỏng manh, yếu đuối rồi.”
“Mấy người đoán xem cô bé sẽ biểu diễn tài năng gì. Tôi đoán là nhảy.”
“Hát chứ. Mà thực ra tôi thấy cái nào cũng được.”
Khi các giám khảo vừa trao đổi xong, cô gái mỏng manh và yếu đuối mà họ nhắc tới – Khương Miện đã xuất hiện trong phòng thi. Hơn nữa tay còn xách theo một túi nilon đen.
Điều này khiến các giám khảo hơi khó hiểu.
“Chào các vị giám khảo, em là thí sinh số 168 Khương Miên. Hôm nay em sẽ mang đến cho mọi người một tiết mục tài năng là…”
Cô gái dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười tiêu chuẩn mở túi nilon trong tay ra, bên trong lộ ra 9 viên gạch được xếp chồng ngay ngắn.
“Tay chém gạch!”
Ba chữ vang vọng như tiếng búa đập.
Ba vị giám khảo: “…” Ủa gì, cái gì vậy?
Ba người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Khương Miện lấy một viên gạch trong túi ra, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, nét mặt lạnh lùng đạp chân lên ghế.
“Từ…”
Ba vị giám khảo chưa kịp ngăn cả, đã thấy Khương Miện giơ tay lên, đồng thời miệng hô một tiếng “a” mạnh mẽ.
Viên gạch theo tiếng hô mà nứt.
Tiếp đó cô lại lấy ba viên gạch trong túi nilon ra, chồng lên nhau, đang chuẩn bị “a” tiếp!
“Dừng…dừng lại!”
Một giám khảo nữ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cuống quít đưa tay ra hiệu dừng lại.
Nghe vậy, Khương Miện nhíu mày ngẩng đầu, có vấn đề gì với tiết mục hả ta? Cô tìm được tổng cộng chín viên gạch, định lần lượt biểu diễn từ một viên, ba viên, năm viên để tạo ấn tượng mạnh mẽ với người ta.
Ai ngờ chỉ mới chém một viên đã bị người ta kêu dừng.
“Có phải tiết mục không đủ đặc sắc không? Hay là em chồng thêm tám viên còn lại lên rồi chém một lần nhé? Nếu không đủ thì để em ra ngoài tìm thêm?”
Khương Miện vừa nghiêm túc đưa ra đề nghị vừa bắt đầu chồng gạch lên.
Sau tận thế, Khương Miện thức tỉnh hai loại dị năng, hệ sức mạnh và hệ tinh thần. Hệ tinh thần có lẽ đã mất sau vụ nổ lớn trước khi cô chết, nhưng hệ sức mạnh vẫn theo cô xuyên không tới. Bởi vậy mới khiến Khương Miện nghĩ ra cách biểu diễn này.
Nghe vậy, ba vị giám khảo đồng loạt nuốt nước bọt, rơi vào trạng thái xoắn xuýt.
Đợi Khương Miện nhận được ba chữ yes trong tay các giám khảo và bước ra khỏi phòng thi, cô vẫn còn ngơ ngác. Đã qua rồi hả? Dễ dàng vậy sao.
Nhưng cô nhanh chóng vui mừng, qua được là tốt, cuối cùng cũng không phụ lòng nữ chính.
Hơn nữa bọn họ cũng đâu thiệt đâu. Vừa rồi để không làm họ thất vọng, Khương Miện muốn có ý định góp vui nên đã chém hết tám viên gạch còn lại.
Nhưng mà giờ diễn tay chém gạch rồi, nửa tháng sau vòng thi bán kết phải biểu diễn cái gì?
Ngón tay xuyên tấm thép? Đập vỡ đá trên ngực? Hay là ngọn giáo bạc đâm cổ họng? Bỏ tay vào chảo dầu sợ là không được, cơ thể này chưa được luyện chuyên nghiệp, nếu không thì chắc chắn sẽ tạo được hiệu ứng tuyệt vời!
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Miện bỗng nảy sinh lòng tin vô hạn vào cái gọi là show sống còn này.