Mai khai nhị độ: Nghĩa đen: Hoa mai nở lần thứ hai trong cùng một mùa.

Nghĩa bóng: Chỉ sự thành công hoặc may mắn lặp lại lần thứ hai

Thành ngữ này thường mang ý nghĩa tích cực, ca ngợi sự thành công lặp lại hoặc sự kiên trì đạt được kết quả tốt đẹp lần nữa.

—–

Khoảng 5:30 chiều.

Ngay lúc vận xui rơi vào đầu Khương Miện, vô tình hóng hớt lại hóng đúng chuyện của mình.

Thì tầng trên cùng của tòa nhà Tập đoàn Tống thị.

Cuộc họp vừa mới kết thúc, trợ lý lập tức theo sát bước chân người đàn ông mặc vest đang đi đầu đoàn người, báo cáo nhanh về lịch trình công việc sắp tới.

“Tổng giám đốc Tống, đây là phương án đầu tư mới nhất của Yến Tây Culture và Quang Ảnh Entertainment, mời sếp xem qua.”

“Dự án “Nhịp đập thần tượng” đã chính thức khởi động. Hiện tại, trên mạng phản ứng rất tích cực về ý tưởng của chương trình. Hưởng ứng lời kêu gọi toàn dân bầu chọn thần tượng chất lượng cao, phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình không dối gian. Có thể nói chương trình đã nổi tiếng trước khi phát sóng.”

“Đạo diễn Lý cùng ảnh đế Lương và ảnh hậu Giang đã đến nước E tham dự Oscar. Theo nguồn tin từ ban tổ chức, lần này đạo diễn Lý rất có khả năng đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất. Bên dưới đã sắp xếp người chuẩn bị bài đăng.”

“Còn nữa, ngày mai tổng giám đốc Hoàng mời sếp dẫn bạn gái đến câu lạc bộ Bán Sơn, tham dự một buổi thưởng trà…”

“Không đi.”

Trợ lý chưa nói hết câu, người đàn ông đã lập tức từ chối không chút do dự.

“…. Toàn bộ chi phí do một mình tổng giám đốc Hoàng chi trả. Nghe nói lúc ra về còn có quà tặng trị giá hàng chục ngàn tệ…”

Trợ lý vừa nói đến đây, người đàn ông bước đi nhanh như bay lập tức đứng lại.

 Vì động tác dừng lại quá đột ngột, khiến trợ lý đi sát phía sau suýt nữa đâm đầu vào lưng anh.

“Sao không nói sớm?”

Môi mỏng người đàn ông khẽ mở.

Giọng nói như dòng suối trong veo nơi thung lũng, lại như tiếng ngọc va chạm trong trẻo và thanh tao.

Người đàn ông có diện mạo vô cùng hoàn hảo. Mái tóc đen như mực được chải gọn gàng, mày kiếm khí khái anh hùng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm chẳng chút gợn sóng, sống mũi cao thẳng. Cằm như được chạm khắc, toát lên vẻ lạnh lẽo sắc sảo.

Dù nhìn bao nhiêu lần, trợ lý vẫn luôn nghĩ: Đm, khuôn mặt này thật quá lừa người!

Ai mà nhìn thấy một khuôn mặt như thế này, chẳng phải sẽ tự nhiên nghĩ rằng sếp Tống là một ông chủ lạnh lùng, kiêu ngạo và hào phóng, bá đạo sao?

Lạnh lùng, kiêu ngạo thì không sai, nhưng còn hào phóng… Đời này anh ta nghi ngờ người này sẽ chẳng bao giờ có duyên với từ ngữ tốt đẹp ấy.

Lớn đến từng này tuổi, trợ lý chưa từng thấy ai keo kiệt hơn sếp của mình. Đúng là tính keo kiệt bủn xỉn mang từ trong bụng mẹ ra.

Trong xã hội hiện đại phát triển như thế này, vì tiết kiệm tiền, vị đại gia này ngay cả tóc cũng tự cắt. Ai mà tưởng tượng nổi chứ?

Không chỉ tự cắt tóc, anh ấy còn chẳng bao giờ ăn ngoài. Lúc nào sau khi tan làm cũng tự mình đi chợ mua đồ nấu, thậm chí còn tự làm cơm hộp cho mình.

Phòng làm việc của tổng giám đốc nhà người ta thường có kèm phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ đặt một chiếc giường lớn, thỉnh thoảng còn có thể làm những chuyện nóng bỏng không thể tả với các nữ thư ký.

Còn người này thì sao, phòng làm việc trực tiếp nối với bếp luôn!

Đôi khi không kịp làm cơm hộp cho ngày hôm sau thì có thể tự mình nấu vào buổi trưa.

Điều khiến anh ta kinh hoàng nhất là dường như sếp còn biết may vá. Vãi meow, có một ngày vào giữa trưa, anh ta đi vào phòng làm việc mà quên gõ cửa thì thấy sếp đang tự vá vớ cho mình… Là vớ…vớ…

Có trời mới biết, một cảnh tượng kinh dị như vậy đã gây ra cú sốc lớn đến thế nào đối với tâm hồn mong manh của anh ta.

Từ đó, anh ta không thể nhìn thẳng vào mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo yêu tôi mà cháu gái nhỏ của mình say mê được nữa.

Bởi vì trong thực tế, mấy ông tổng tài bá đạo không già thì cũng xấu. Ngẫu nhiên xuất hiện vài người đẹp trai và anh tuấn như sếp mình thì lại là Tỳ Hưu chuyển thế với phong cách kỳ quặc.

Ngay lúc trợ lý đang thầm cà khịa đủ thứ trong lòng, người đàn ông lại lên tiếng: “Sắp xếp đi, ngày mai tôi sẽ đến cái buổi thưởng trà gì đó…”

Biết ngay mà. Chỉ cần nói miễn phí và còn được nhận quà, ông chủ cần kiệm đảm đang (keo kiệt) chắc chắn sẽ đi.

“Nhưng mà tổng giám đốc Hoàng nói phải mang theo bạn gái, nhất định phải mang bạn gái theo. Hình như sếp không có…”

Trợ lý nhanh nhảu nhắc nhở.

Không nhắc là không được. Không bàn về chuyện anh trai này chẳng có bạn gái. Trong số rất nhiều công ty giải trí thuộc tập đoàn Tống thị, nhiều nam nữ nghệ sĩ đẹp trai xinh gái như vậy, anh trai này lại chẳng có lấy một người để lan truyền tin đồn.

Thực ra nghĩ lại cũng bình thường. Dù sao sếp keo kiệt như thế, muốn có bạn gái, ngày nào cũng phải mua sắm cho con người ta thì đúng là muốn mạng của anh ấy!

Chi tiền là không thể, cả đời này cũng không thể!

“Ai nói tôi không có?”

Tống Kỳ Sâm trực tiếp hỏi lại.

Câu hỏi này khiến trợ lý Tiểu Nghiêm chấn động tại chỗ.

Ủa gì, bây giờ mấy cô gái đều chú trọng nhan sắc hết rồi hả?

Vì gương mặt, ngay cả tiền cũng chẳng cần?

*

Lúc này Khương Miện, người được trợ lý Tiểu Nghiêm nói chỉ nhìn mặt không nhìn tiền, đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cái tên tóc đỏ quỳ một gối xuống đất, tay giơ đóa tường vi trước mặt.

Nói thật lòng, tên tóc đỏ này trông cũng không tệ. Làn da trắng trẻo, đôi mắt hoa đào. Còn nữa, đuôi mắt và đuôi lông mày còn mang tí vẻ ngông cuồng. Lúc nãy đứng, ước chừng cũng cao khoảng 1m8, 1m9. Nhìn là biết kiểu con trai rất được yêu thích trong trường.

Bây giờ lại tỏ tình với cô trước đám đông. Xin nhấn mạnh là đang TỎ TÌNH VỚI CÔ!

Khương Miện nhớ người cuối cùng có ý đồ với mình hình như là tên tội phạm đào tẩu mà mình gặp ở trạm xăng khi tận thế mới bắt đầu.

Lúc đó hắn cười hì hì mời cô làm cô vợ bé thứ mười tám của hắn. Cô cũng cười hì hì vặn đầu hắn 180 độ, mời hắn xuống tầng mười tám dưới lòng đất.

Hiện tại người này…

Khương Miện chợt nở một nụ cười hiền hòa.

Cười đến mức Địch Phi Dương đang nửa quỳ trước mặt không kìm được mà rùng mình.

Nhưng nụ cười của Khương Miện khiến cậu ta hoàn toàn bỏ qua cơn ớn lạnh này. Vừa định hỏi lại ý của Khương Miện, liền thấy cô gái nghiêng đầu ngây ngô hỏi.

“Anh tên gì?”

Địch Phi Dương: “…”

Sau một thoáng sững sờ, ánh mắt chàng trai hơi tối lại. Vẻ châm biếm lóe qua nơi đáy mắt, tốc độ nhanh đến mức nếu không phải Khương Miện tinh mắt thì có lẽ đã bỏ qua luôn.

“Khương Miên, em sao vậy? Em không nhận ra anh sao, đừng đùa nữa được không?”

Địch Phi Dương tỏ ra cưng chiều nói.

Nghe giọng điệu thân thiết của cậu ta, Khương Miện vô thức lục lọi trong ký ức của nguyên chủ. Sau đó ánh mắt càng trở nên kỳ lạ hơn.

À, hóa ra là tên tiểu tử nhà ngươi!

Địch Phi Dương, nam phụ trong cuốn truyện chẳng kém cạnh nam chính Hứa Tinh Minh về độ đê tiện.

Nam phụ nhà người ta sống vì nữ chính, chết vì nữ chính, vì nữ chính độc thân cả đời. Còn người này thì sao, sống chết vì nữ phụ, vì nữ phụ mà cố tình quyến rũ nữ chính bất chấp thủ đoạn.

Với tư cách là con chó trung thành nhất của nữ phụ Lâm Thiến, gần như tất cả những khổ nạn của Khương Miên trong giai đoạn đầu đều do người này gây ra. Thậm chí cậu ta còn vì vài câu phàn nàn nhỏ của Lâm Thiến mà dùng thủ đoạn dơ bẩn hạ thuốc nguyên chủ…

Mặc dù về sau tên chó chết ấy có vì sự lương thiện và những phẩm chất tốt đẹp của Khương Miên mà hoàn toàn rung động, còn bỏ mạng chó vì cô ấy. Nhưng Khương Miện vẫn cảm thấy tay mình ngứa ngáy, ngứa chẳng chịu nổi.

Lần tỏ tỉnh này, nếu cô không đến mà là nguyên chủ ở đây.

Thì sẽ bị Địch Phi Dương dùng lời lẽ gài bẫy. Nữ chính nhút nhát yếu đuối, ngay cả từ chối cũng không biết sẽ phải miễn cưỡng đồng ý lời tỏ tình dưới sự ép buộc từng bước của Địch Phi Dương và sự xúi giục ồn ào của các bạn học xung quanh, trở thành bạn gái Địch Phi Dương!

Quan trọng là tên khốn này vừa mới xác định quan hệ đã đòi nắm tay, ôm, hôn. Nguyên chủ không vui, còn bị cậu ta trách móc.

Không chỉ như vậy. Ngày thứ hai sau khi quen nhau, cậu ta đã kéo nữ chính đi uống rượu với mấy người cậu ta gọi là anh em, uống tới mức nữ chính suy sụp khóc lóc ngay tại bàn rượu, còn bị cậu ta trách mắng không hiểu chuyện, phá hỏng không khí vui vẻ.

Sau đó hai người chỉ hẹn hò được bảy ngày. Cũng chẳng biết nữ chính đột nhiên học được cách dũng cảm hay vì lý do nào khác, cô ấy chủ động tìm Địch Phi Dương để chia tay!

Chính vì lần chia tay này, Địch Phi Dương bắt đầu diễn vở kịch đau khổ.

Nào là hét trong mưa, nào là uống rượu giải sầu, rồi lại sai người ta âm thầm tung tin đồn nữ chính ngoại tình trên diễn đàn trường… Một loạt chiêu trò bẩn thỉu khiến danh tiếng của Khương Miên thành công rớt xuống đáy, thậm chí còn ảnh hưởng tới cuộc thi tuyển chọn sau này.

Về sau nếu không có người khác giúp đỡ, e rằng nữ chính sẽ phải mang tiếng là đào mỏ, lăng loàn mà tốt nghiệp xong rồi thất nghiệp luôn.

Với cái gia đình kia của nguyên chủ, một khi thất nghiệp, ông cậu và bà mợ tốt bụng ngoài việc bán cô ấy với giá tốt ra thì sẽ chẳng còn con đường thứ hai để đi.

Nghĩ tới đây, tay Khương Miện càng ngứa ngáy hơn. Đồng thời, nụ cười cũng càng trở nên dịu dàng, ngọt ngào hơn.

Thấy Khương Miên chỉ cười mà không đáp lời tỏ tình của mình, tí kiên nhẫn còn sót lại của Địch Phi Dương hoàn toàn cạn kiệt.

Chàng trai vừa định đứng dậy, dùng lời nói để ép buộc Khương Miên đồng ý lời tỏ tình.

Dù sao những ai từng tiếp xúc với cô nàng Khương Miên này đều biết miệng lưỡi cô rất vụng về, không biết phản bác, lại sợ người khác tức giận. Một khi xác định mối quan hệ giữa họ, cậu ta có nhiều cách để hành hạ cô.

Ai bảo cô khiến Thiến Thiến bực bội chi, đây đều là những gì cô đáng phải chịu.

Trong lòng nghĩ vậy, Địch Phi Dương còn chưa kịp đứng dậy, giọng nói mềm mại của cô gái trước mặt đã vang lên.

“Xin lỗi, vừa nãy ồn ào quá, tôi không nghe rõ anh nói gì. Anh có thể nói lại một lần nữa được không? Bạn Địch?”

Khương Miện mỉm cười.

Nghe vậy, động tác đứng dậy của Địch Phi Dương khựng lại. Cậu ta đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ bực bội trong mắt gần như trào ra ngoài.

Nhưng xung quanh có nhiều người vây quanh như thế, cậu ta không thể tự phá hỏng hình tượng si tình của mình được.

Thế là Địch Phi Dương lại dừng động tác đứng dậy. Ánh mắt vừa bất lực vừa dịu dàng nhìn Khương Miện trước mặt, bộ dạng như thật sự không biết phải làm sao với cô, dịu giọng nói: “Đương nhiên là được rồi, nghe cho kỹ nhé. Anh thích em, Khương Miên, anh rất rất rất thích em, làm bạn gái anh nhé được không? Anh sẽ cho em hạnh phúc!”

Lại một lần nữa nghe thấy lời tỏ tình, các bạn học xung quanh hào hứng còn chưa kịp reo hò, đã nghe thấy—

“Xin lỗi, bạn Địch, tôi đã có người mình thích rồi.”

Lời vừa nói ra, tiếng reo hò của đám đông xem náo nhiệt cứ thế mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt được mà cũng không nuốt được. Tất cả đều nhìn về phía Khương Miện với vẻ khó tin.

Chỉ có Địch Phi Dương, sau cái kinh ngạc trong chớp mắt, một ngọn lửa vô danh trong lòng bùng lên.

Người khác không biết, nhưng Địch Phi Dương lại còn chẳng biết ư. Khương Miên có người mình thích, chắc chắn đó là Hứa Tinh Minh.

Thích bạn trai của người khác, vậy mà cũng nói ra được.

Lớn đến từng này, cậu ta chưa từng thấy ghê tởm một cô gái nào như vậy.

Đúng lúc Địch Phi Dương lửa giận đùng đùng, định buông lời không suy nghĩ thì giọng nói mềm mại của Khương Miện lại vang lên.

“Sao anh không hỏi xem người tôi thích có phải là anh không?”

Giọng cô gái ngọt ngào như mật ong, Địch Phi Dương còn chưa kịp phản ứng gì, các bạn học xung quanh đã chìm trong sự ngọt lịm của cô.

“Quao!!!”

Tiếng reo hò lại nổi lên.

Lúc này Lâm Thiến vừa mới đến nơi diễn ra tỏ tình, nghe thấy câu nói của Khương Miện, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường rồi biến mất. Sau đó lôi kéo cánh tay chàng trai bên cạnh, dịu dàng nói: “Em đã nói gì, Miên Miên thật là xấu mà. Ngay cả chuyện yêu đương cũng không nói với tụi mình. Cũng may mà đối tượng là Phi Dương. Sau này bốn chúng ta có thể thường xuyên đi chơi cùng nhau rồi, anh có vui không? Tinh Minh…”

Nghe vậy, Hứa Tinh Minh vẫn chăm chú nhìn cảnh tượng ồn ào ở đằng xa, môi mím chặt, không nói lời nào.

Thấy bạn trai mình có phản ứng như vậy, ánh mắt Lâm Thiến hơi trầm xuống.

Bên kia, Địch Phi Dương cũng ngạc nhiên. Sau đó lửa giận dần dần hạ xuống, vẻ khinh miệt trêu đùa trong đáy mắt lóe lên. Đợi tiếng ồn xung quanh lắng xuống, cậu ta mới ngẩng cao đầu, tự tin nói: “Được rồi được rồi. Vậy Khương Miên, người em thích có phải là anh không?”

Nghe vậy, Khương Miện mỉm cười.

“Không phải.”

Địch Phi Dương: “…”

Hứa Tinh Minh, Lâm Thiến: “…”

Bạn học vây xem: “…”

“Đồ ngốc, sao anh không hỏi thử xem tôi có đang lừa anh không?”

Khương Miện lại e thẹn cười một tiếng.

Nghe đến đây, các bạn học xung quanh đều thở phào, thiện ý cười trêu ghẹo.

Ngay cả Lâm Thiến cũng theo đó mà hạ trái tim đang treo cao xuống vị trí cũ.

Địch Phi Dương nhìn Khương Miện yếu đuối đáng yêu trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, thăm dò hỏi: “Vậy em…có phải…đang lừa anh không?”

“Không phải.”

Khương Miện cười thật chân thanh.

Địch Phi Dương: “…”

Hứa Tinh Minh, Lâm Thiến: “…”

Bạn học vây xem: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play