Sau tận thế, tất cả những người từng bị Khương Miện đánh đều biết một chân lý. Đó là trong trận chiến, tuyệt đối không được đến gần chị Khương đang mỉm cười.
Bởi vì bà chị này khác với người ta, càng tức giận thì cười càng tươi. Sau đó với nụ cười tươi sáng ấy đánh đối thủ thành một vũng bùn.
Nhất là sau khi đánh xong, mặt dính đầy máu nhưng lại cười xán lạn. Khỏi phải nói biến thái cỡ nào, đơn giản nhìn vào là dọa trẻ con nín khóc vào ban đêm luôn!
Chỉ tiếc thông tin này ở thế giới tận thế ai cũng biết, đám Trần Vũ Phỉ hiện tại lại không biết, vẫn khinh khỉnh nhìn Khương Miện đang mỉm cười tiến đến gần họ.
Khương Miện chậm rãi đi đến cạnh chiếc bàn bị làm bẩn bừa bãi. Cả người như không xương tựa vào tay vịn bên cạnh. Cô liếc nhìn đống rác rưởi trên bàn, đột nhiên giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc Trần Vũ Phỉ.
Thấy thế, Trần Vũ Phỉ không nhịn được cười khẩy một tiếng: “Hả, làm gì thế, còn muốn đánh tao à? Tao cho mày biết…”
Chưa kịp nói xong, cô ta bỗng cảm thấy da đầu mình đau nhói.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang lên. Bốn cô gái còn lại trợn mắt há mồm nhìn Khương Miện túm lấy mái tóc Trần Vũ Phỉ vừa mới làm với giá 1000 tệ, kéo qua kéo lại lau đi dầu mỡ dính trên bàn.
“Aaa. Khương Miên, con đĩ #$%^&…”
Lôi đi lôi lại bảy tám lần, Trần Vũ Phỉ chẳng còn sức phản kháng, miệng chỉ biết chửi bới.
Nhưng cô ta càng la hét, Khương Miện càng lau hăng say.
Đến lúc này, bốn người còn lại mới phản ứng kịp, vội vàng lao tới để cứu Trần Vũ Phỉ.
Bọn họ không hề biết Khương Miên – người ngày thường nhìn yếu đuối, chạy 800m cũng gần như mất nửa cái mạng, từ khi nào lại mạnh mẽ đến vậy. Bốn người họ thế mà không giành nổi người từ cô.
“A ư ư ư…”
Vì tóc bị giật đau quá, mũi hít không ít tương ớt, Trần Vũ Phỉ vốn đang chửi bới om sòm giờ đã rên rỉ đau đớn.
Cũng chẳng biết đã chà bao lâu. Có lẽ là vì tiếng van xin của Trần Vũ Phỉ quá êm tai, hoặc cũng có thể là vì Khương Miện thấy mặt bàn đã được lau sạch sẽ sáng bóng, dễ nhìn hơn. Nên cuối cùng “đại phát từ bi” buông tay ra.
Trần Vũ Phỉ lúc này nào còn chút kiêu ngạo như trước. Má phải bị cọ xát liên tục đỏ bừng lên, da đầu vừa đau vừa căng, mái tóc xoăn dài đẹp đẽ lúc trước giờ đã dính bết lại vì tương ớt. Ngay cả chiếc váy đang mặc cũng dính đầy tương, toàn thân tỏa ra nồng nặc mùi xiên que và tôm.
Thấy vậy, Khương Miện thổi bay những sợi tóc trên tay, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Ui da, tớ thật là bất cẩn quá. Không chú ý đã coi tóc của bạn Trần thành giẻ lau. Cơ mà…”
“Bạn Trần tốt bụng như vậy, chắc sẽ không để ý đâu nhỉ? Tụi mình là bạn bè mà…”
Khương Miện trả lại y nguyên những câu nói nọ với giọng điệu y hệt Trần Vũ Phỉ. Cũng chẳng hiểu sao khi nói ra từ miệng Khương Miện nghe có vẻ mỉa mai hơn nhiều.
“Aaaaa! Tao sẽ giết mày! Tao nhất định phải giết…”
Lấy lại tinh thần, Trần Vũ Phỉ tức hổn hển, hét lên liên tục.
Lớn từng này tuổi rồi, cô ta chưa từng bị ai ức hiếp như vậy.
Cô ta nhất định phải bắt con đĩ Khương Miên này trả giá đắt!
“Ầm!”
Trong cơn thịnh nộ, Trần Vũ Phỉ vừa định xông tới trước mặt Khương Miên để dạy dỗ con nhỏ này, thì thấy cô gái yếu đuối thường ngày kia, miệng vẫn mỉm cười không đổi, chỉ nhẹ nhàng giương nắm đấm lên rồi đấm gãy tay vịn bên cạnh….gãy đôi…
Đó là inox đấy!
“…À ừm ờ…”
“…”
Trần Vũ Phỉ chứng kiến cảnh này lập tức dừng bước, mắt tròn xoe trong giây lát. Tiếng hét chói tai trong cổ họng vì phanh quá gấp mà biến thành tiếng kêu như vịt bị bóp cổ, rồi hoàn toàn im lặng như gà.
Không còn nghe thấy tiếng nào nữa, Khương Miện mới lại ngẩng đầu lên với nụ cười tươi rói. Đôi mắt đen láy khiến cả năm người có mặt như thể bị lưỡi hái tử thần nhắm vào, đến thở mạnh cũng chẳng dám.
“Ôi chao, tớ vụng về quá đi mất. Sao lại bất cẩn làm gãy tay vịn thế này, thực sự là vụng về quá mà!”
Giọng Khương Miện nghe ngọt ngào và mềm mại như đang làm nũng.
Nhưng cảnh tượng Lâm Đại Ngọc nhổ cây dương liễu trước mắt này thực sự khiến những người có mặt ở đây không thể liên tưởng tới việc làm nũng được.
Nghe vậy, năm người trước mặt kể cả Trần Vũ Phỉ đang ướt sũng nước sốt đều cứng đờ nuốt nước bọt.
Aaaaa, mẹ ơi, có quái vật!
Cả năm người đồng thanh hò hét trong lòng, song trên mặt chẳng dám biểu lộ chút nào.
“Cơ mà mọi người chắc sẽ không để ý đâu nhỉ? Tụi mình là bạn bè mà!”
Khương Miện lặp lại lần nữa.
Nghe lại những lời này, năm người ở đây trước tiên sững sờ, sau đó cuống quít gật đầu. Sợ rằng nếu mình gật chậm, cái thanh inox bị gãy đôi kia chính là kết cục của bản thân.
“Biết ngay các cậu là tuyệt nhất!”
Khương Miện cười, mắt híp lại thành hình cong.
Vừa rồi cô đã cười như vậy khi kéo tóc Trần Vũ Phỉ lau bàn. Nên khi thấy nụ cười như vậy một lần nữa, năm cô gái không kìm được cùng nhau rùng mình.
“À đúng rồi, nói ra thì hơi ngại, nhưng hiện giờ tôi đang khá túng thiếu, nên mấy người có thể trả lại tiền nợ trước đây không?”
Nghe y hệt hồi trước, nhưng hồi đó Khương Miên nói chỉ làm các cô bật cười, còn muốn trút cơn giận bị thua game lên cô ấy. Còn Khương Miên hiện tại cười nói khiến các cô gái có mặt chỉ muốn lập tức móc hết tiền trong ví ra trả lại.
Một trong số họ không có tiền mặt, chỉ có thể chuyển khoản qua điện thoại, nhưng vì chưa kết bạn Wechat với Khương Miên và còn chẳng dám hó hé xin kết bạn lúc này nên đã lo đến mức suýt khóc.
Vơ vét một hồi thì thu về được 1500 tiền nợ.
Khương Miện đã đói tới mức cong người. Cô nhìn số tiền trong tay, mỉm cười thỏa mãn.
“Cảm ơn! Tớ đây giờ phải đi ăn cơm. Tớ biết các bạn cùng phòng của mình luôn là người có giáo dưỡng nhất, thích sạch sẽ nhất mà đúng không? Tớ không phản đối việc các cậu sử dụng bàn của tớ, nhưng đã dùng xong thì nên dọn dẹp một xíu đúng không? Như bây giờ trông thế này chẳng dễ nhìn tí nào. Lát nữa tớ trở về, hy vọng sẽ thấy chỗ này và chỗ này, còn có chỗ này đều được phục hồi như cũ, phải giống hệt ban đầu. Tớ tin mọi người làm được mà đúng không?” Khương Miện cười híp mắt.
Không làm được thì chết với bà!
Năm người ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của Khương Miện, tức khắc gật đầu đồng loạt.
Thấy vậy, Khương Miện mới hài lòng cầm tiền đi ra ký túc xá.
Xem ra bạn cùng phòng vẫn khá biết điều nhỉ!
Cô thích những người biết điều.
Đâu ngờ rằng, khi thấy cô gần như đã xuống lầu, năm người vừa từ cõi chết trở về lập tức ngã phịch xuống sàn, há miệng run rẩy ôm chặt lấy nhau và bắt đầu khóc rống lên.
Trong đó, Trần Vũ Phỉ người vênh vang đắc ý nhất là khóc to nhất.
“Các cậu xem Cây Thường Xuân chưa? Trên đó có người tiết lộ tối nay Địch Phi Dương từ Học viện Tài chính Thương mại bên cạnh, là anh chàng si tình làm lốp xe dự phòng của Lâm Thiến á. Anh ta định tỏ tình với Khương Miên dưới ký túc xá nữ của chúng ta đấy. Có trời mới biết anh ta đang nghĩ gì, các cậu…”
Nữ sinh ở phòng bên ngay cả cửa cũng không gõ, vội vàng đẩy cửa xông vào, rồi bị cảnh tượng như đưa đám của mấy người trước mặt làm cho giật mình.
Tin tức này khiến năm người trong phòng ngừng khóc. Không ai quan tâm đến người tỏ tình là ai, trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ——
Tỏ tình với cô nàng Kim Cang có sức mạnh kinh khủng đó hả? Chán sống cỡ nào vậy!
Các cô kính nể anh ta đúng là một đấng nam nhi!
Huhuhuhu…
*
Khương Miện không hề biết sau khi mình đi còn có tin tức này. Vừa nhận được tiền đã chẳng chút do dự đi thẳng tới căn tin số 3 gần ký túc xá nhất.
“Hello, mọi người khỏe không. Tớ là Tiểu Ni đây! Hôm nay, Tiểu Ni sẽ dẫn quý vị đến thưởng thức căn tin số 3 của Học viện Điện ảnh Yên Kinh, nơi chuyên sản xuất các món ăn kinh dị. Như những món ăn kinh dị được lan truyền trước đây như bánh trung thu xào ớt, lựu xào đậu đũa, vv… đều xuất phát từ căn tin số 3 của Học viện Điện ảnh Yên Kinh chúng ta. Vì vậy, hôm nay hãy để Tiểu Ni đưa mọi người khám phá căn tin số 3 trong truyền thuyết lại tạo ra món ăn kỳ quặc nào nữa!”
Cô gái mặc váy jean ngắn đứng trước cửa căn tin với nụ cười rạng rỡ đang cầm điện thoại livestream.
Hiện nay, các nền tảng livestream mọc lên như nấm sau mưa.
Lượng người xem là điều mà sinh viên Học viện Điện ảnh Yên Kinh cần nhất. Vì vậy hầu hết sinh viên trong trường ai cũng livestream hoặc quay vlog. Dù có hút fan hay không, hút được bao nhiêu người, thịt muỗi cũng là thịt mà.
Blogger ẩm thực Tiểu Ni này là một trong số đó. Nhờ khám phá đồ ăn ngon quanh khu đại học nên có chút tiếng tăm.
Ban đầu, cư dân mạng còn đùa giỡn với blogger ẩm thực này trên livestream. Nhưng rất nhanh sau đó, một số cư dân mạng tinh mắt đã nhìn thấy Khương Miện đang đứng nạp tiền vào thẻ ăn không xa phía sau Tiểu Ni.
Cô gái có thân hình mảnh mai, cao ráo, làn da trắng mịn như được tưới bằng sữa, mịn màng như nhung. Đôi mắt như sương sớm mùa thu trên núi, trong đó ẩn chứa một nỗi buồn không thể xóa nhòa, khiến người ta chỉ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.
Chỉ một cái nhìn đã khiến hàng loạt cư dân mạng điên cuồng spam trên bình luận những danh xưng như mỹ nữ, tiên nữ.
Tất nhiên Tiểu Ni nhận ra sự thay đổi của cư dân mạng.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên rất đẹp.
Cô ấy không ghen tị, dù sao trong giới giải trí quá nhiều người đẹp. Nếu sau này cô ấy muốn kiếm cơm trong ngành này, ghen ghét cũng chẳng ích gì.
Ngược lại có thể nhân cơ hội này lân la với mỹ nữ, tiện thể thu hút thêm nhiều người đến phòng livestream của mình.
Ngay khi cô ấy còn đang suy tính đủ thứ, Khương Miện bên kia đã nạp xong tiền vào thẻ ăn, chạy vào căn tin với tốc độ như chạy nước rút 100m.
Thấy thế, cô gái váy jean nhanh nhảu đuổi theo.
Khương Miện quá nhanh. Khi cô ấy đến nơi, đối phương đã cầm khay xếp hàng ở vị trí đầu tiên.
Vì ngoại hình quá xuất sắc của Khương Miện, phần bình luận của blogger ẩm thực này đa số đều đang thảo luận về cô.
[Mỹ nữ mỹ nữ! Không biết mỹ nữ thích ăn gì nhỉ? Có hợp khẩu vị với tui không? Vợ chồng sau này mà không hợp khẩu vị thì tình cảm chẳng ổn đâu!]
[Lầu trên nghĩ gì vậy? Lấy nước tiểu vàng khè vỗ cho tỉnh đi!]
[Mỹ nữ này đẹp thì đẹp thật, chỉ là cứ có cảm giác nhìn hơi quen mắt!]
[Lầu trên dừng lại đi, tiên nữ không ăn cơm đâu, tiên nữ chỉ uống sương thôi! Mị dám cá, chị đẹp này chắc chắn chỉ ăn chút dưa leo, rau xanh, cà chua. Vừa giữ được vóc dáng vừa đẹp da…]
“Chào dì, cháu muốn một phần thịt kho tàu và chân giò ạ!”
Bình luận: ?
“… Còn cái này, cái này, cái này, cái kia nữa. Ủa, quýt xào sả ớt, sầu riêng hầm trứng đang giảm giá này, mỗi món cho cháu hai phần. Còn cơm thì cho cháu nửa ký trước, không đủ thì thêm, cảm ơn dì ạ!”
Đến từ tận thế, Khương Miện đã lâu chưa được ăn những thứ bình thường đang hào hứng gọi món. Ngửi mùi thơm của đồ ăn thôi mà thấy nước miếng sắp chảy ra rồi.
Bình luận: ???
—–