Rời khỏi địa điểm tuyển chọn của “Nhịp đập thần tượng”, Khương Miện đã hoàn toàn chìm đắm trong sự tự tin mù quáng do mình tự vẽ ra. Vừa định đứng dậy đi ra ngoài thì trước mắt sực tối sầm.
Nếu không vô thức bám vào cây cột bên cạnh thì có lẽ ngày mai tin tức sẽ xuất hiện tiêu đề “Một cô gái quá phấn khích sau khi vượt vòng loại lại công khai làm điều này?”
Cố gắng chờ cho cảm giác choáng váng và hoa mắt dịu đi, Khương Miện tựa vào cây cột bên cạnh, giữ nhịp thở từ từ ổn định lại. Cô quay đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình phản chiếu trong tấm kính cửa hàng, rồi kết hợp với tình trạng tim đập nhanh và chân tay run rẩy hiện tại.
Hay lắm, đây rõ ràng là triệu chứng tụt huyết áp do đói quá mức.
Lúc trước chẳng cảm nhận được rõ rệt như vậy, có lẽ là do chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể này. Bây giờ đã thích nghi rồi, cảm giác lập tức kéo tới.
Thực ra Khương Miện cũng rất bối rối. Cô chết thì cứ chết thôi, sao lại vô lý bước vào cơ thể của nữ chính, còn nữ chính đi đâu rồi.
Giờ thì đã rõ.
Nữ chính cô ấy, mười phần chắc chín là đói đến chết rồi.
Khương Miện cố gắng tìm kiếm trong ký ức, cố hiểu xem một người bình thường làm cái gì lại để mình đói đến mức này.
Rồi phát hiện ra, hình như đêm trước mợ của nữ chính ở quê lại gọi đến. Mục đích rất đơn giản, chính là đòi tiền, đòi số tiền mà nữ chính kiếm được từ việc phát tờ rơi, làm khuyến mãi, việc bán thời gian trong thời gian rảnh sau giờ học.
Bày trò đủ thứ như thể không có mấy trăm tệ của nữ chính thì cả nhà sẽ chẳng có cơm ăn, ba người có tay có chân sẽ bị đói chết tươi.
Nữ chính nghe xong sao có thể để vậy được. Cô cao 165, nặng 50kg, ít ăn vài bữa cũng chẳng sao. Nhưng nếu thằng anh họ béo như heo và bà mợ kia không ăn vài bữa thì sẽ tụt mấy cân luôn đó!
Không được, nhất định phải chuyển tiền!
Thế là trong một phút hăng máu, cô ấy đã chuyển toàn bộ số tiền 809.67 cho mợ, không chừa lại cho mình một xu nào.
Do quan hệ với bạn cùng phòng không tốt, ngay cả một người xin giúp đỡ cũng chẳng có. Ròng rã một ngày rưỡi, cô ấy chỉ ăn vài bát canh cà chua trứng miễn phí trong căn tin.
Cố gắng cầm cự cho đến lúc nãy, nữ chính vốn bị suy dinh dưỡng và thường xuyên tụt huyết áp cuối cùng đã ngã xuống.
Sau khi xem hết những ký ức này, gân xanh trên trán Khương Miện giật giật.
Đối với nguyên chủ Khương Miên, cô thực sự vừa thương vừa giận. Thương vì cô gái trẻ này ngày nào cũng bị bắt nạt, không có thời gian để thở, cuối cùng lại chết vì lý do tào lao như vậy.
Giận vì cô ấy không để lại chút xíu tiền cho mình, dù chỉ vài đồng để mua bánh bao lấp đầy bụng cũng được!
Ha ——
Dùng sức thở mạnh xua đi cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, Khương Miện vịn vách tường và đứng dậy lần nữa.
Cơ thể này đã đói suốt một ngày rưỡi, cô cảm thấy mình bây giờ đói đến mức có thể ăn cả một con bò!
Bò thì tạm thời không có, nhưng tầng một của trung tâm mua sắm bên cạnh có một siêu thị mới khai trương. Dưới ánh mắt xem thường của mấy nhân viên quảng cáo, Khương Miện thử một mạch hết các món. Cuối cùng cảm giác hai chân run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu đã biến mất.
Quẹt thẻ xe buýt, Khương Miện vẫn đang đói cồn cào cuối cùng cũng bước lên xe về Học viện Điện ảnh Yên Kinh.
Sờ vào cái bụng lép xẹp, Khương Miện cảm thấy điều kiện sống của nữ chính còn tệ hơn cả một số người sống trong thế giới tận thế. Trong thế giới tận thế, Khương Miện với chỉ số chiến đấu cao ngất ngưởng chưa từng đói đến mức khó chịu như vậy.
Kéo lê thân hình đói lả đi về. Vừa xuống xe, Khương Miện liền chạy ngay về phía ký túc xá. Ký ức nói cho cô biết, trong năm người bạn cùng phòng của Khương Miên dường như mỗi người đều mượn tiền của nguyên chủ. Tổng cộng không dưới 800 cũng hơn một ngàn, nhưng chưa ai trả lại cả.
Ai bảo nữ chính là cái bánh bao mềm, còn chưa mở miệng đòi đã cảm thấy ngại ngùng. Người ta vừa nói không có tiền trả, sao cứ đòi mãi vậy, cô ấy lập tức lo sợ xin lỗi như thể mình phạm sai lầm lớn vậy.
Khương Miện:…
Mệt tim!
*
“Hahahah, mắc cười quá, mau nhìn máy tính này!”
“A! Mấy cậu ăn nhanh thế, tớ mới lơ đãng có chút mà tôm đã hết rồi, tớ còn chưa ăn đã mà!”
“Hết rồi hả? Ai bảo món tôm này ngon quá, cùng lắm thì ngày mai đặt thêm, cậu ăn xiên trước đi!”
“Ngày mai đặt tiếp hả? Tớ đã tiêu hết tiền sinh hoạt tháng này rồi, lấy gì mà đặt?”
“Sợ gì chứ, không đủ thì mượn thêm của nhỏ Khương thảo mai là được. Cậu còn chưa hiểu cậu ta à, bình thường thích giả vờ tốt bụng, giả vờ rộng lượng, giả vờ dịu dàng. Ôi, nếu cậu đang khó khăn vậy tạm thời không cần trả đâu, tớ không vội mà, thật đấy! Sao, tớ học giống không?”
“Hahaha, nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất của Oscar trong tương lai chính là cậu đấy, Vũ Phỉ.”
“Rầm!”
Tiếng cười bên trong chưa dứt, cửa phòng ký túc xá bỗng nhiên bị ai đó đá văng.
Tiếng vang ầm ầm khiến đám con gái đang quây quần xem show giải trí cười nói vui vẻ bỗng im bặt, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Khi thấy Khương Miện đứng ở cửa với khuôn mặt không cảm xúc, cả nhóm người không ai tỏ ra lúng túng vì bị bắt gặp đang nói xấu sau lưng. Cô gái tóc xoăn dẫn đầu còn lập tức đứng dậy, nhíu mày nhìn Khương Miện: “Khương Miện, cậu làm gì thế? Không có gia giáo à? Mẹ cậu dạy cậu bước vào cửa kiểu này hả?”
Nghe vậy, ngay cả Khương Miện vốn quen với những tình huống kinh khủng cũng không khỏi sốc bởi sự trơ trẽn của người này.
Vì quá đói nên đứng cũng thấy mệt, cô nghiêng người tựa vào khung cửa, khóe miệng hơi nhếch.
“Mẹ tôi chỉ dạy tôi rằng, người thực sự có gia giáo sẽ không bàn tán sau lưng người khác như mấy bà tám bàn tán chuyện của người ta!”
Trong lúc nói, Khương Miện nhanh chóng quét mắt nhìn quanh phòng ký túc.
Chỉ quét qua một cái đã suýt làm cô tức đến bật cười.
Phòng sáu người, giường trên bàn dưới. Bàn của năm người kia đều trống trơn, sạch sẽ, vậy mà cố tình lại chen chúc trên bàn cô để xem show giải trí, ăn tôm, xiên que và đồ ăn vặt.
Vỏ hạt dựa, túi đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi cũng đành chịu. Trên bàn, kể cả chiếc áo khoác len trắng của nguyên chủ treo một bên cũng bị dính đầy những vết tương ớt.
Quan trọng hơn, sau khi tìm kiếm trong ký ức, loại chuyện như thế này năm người họ đã tập mãi thành thói.
Cứ mua thứ gì có nước có canh là họ đều ăn trên bàn của nguyên chủ, làm bẩn bàn của nguyên chủ cũng không phải lần đầu. Rác rưởi vứt trên sàn cũng chưa bao giờ dọn.
Họ luôn đợi nguyên chủ đi làm thêm về rồi dọn cho. Nếu nguyên chủ hỏi nhiều hai câu thì sẽ nói cô ấy hẹp hòi so đo. Hơn nữa ký túc xá chưa bao giờ có chuyện phân công trực nhật, từ năm nhất đến giờ người dọn dẹp vệ sinh luôn chỉ có một mình nguyên chủ, dọn không sạch còn bị nói…
Không, không thể nghĩ tiếp nữa. Nếu nghĩ tiếp, Khương Miện sợ mình sẽ không dằn nổi nắm đấm đang ngo ngoe của mình.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nhìn qua của Khương Miện quá lạnh lẽo, bốn cô gái còn lại cũng vô thức đứng lên.
Các cô gái đứng lên còn chưa kịp nói gì, cô gái tóc xoăn đứng đầu dường như mới nhận ra: Khương Miên – nhỏ giả tạo, đầy vẻ thảo mai, mềm yếu như bánh bao vừa rồi lại dám cãi lại cô ta!
Trong thoáng chốc, một cảm giác bị xúc phạm trào dâng.
“Khương thảo mai, mày muốn chết đúng không? Hay lắm, tao đã nói vẻ tốt bụng và hiền lành hàng ngày của mày đều là vờ vĩnh mà! Đấy, bây giờ thì mày đã lộ nguyên hình rồi, bảo tao không có gia giáo hả? Ha, dù tao không có gia giáo thì cũng tốt hơn mày, cái loại giả nai dụ dỗ bạn trai người khác cả ngàn lần!”
Khi cô gái tóc xoăn xả một tràng vào Khương Miện. Cô gái đứng cạnh có lẽ thấy lời lẽ quá đáng quá, bèn kéo vạt áo của cô ta.
“Cậu kéo tớ làm gì? Bộ nói sai à? Ai mà chẳng nhìn ra cô ta thích Hứa Tinh Minh? Ngày nào cũng lấy cớ là bạn học cũ mà mặt dày bám dính người ta, còn chọn cùng môn tự chọn nữa chứ! Hứa Tinh Minh đã có hoa khôi Lâm Thiến rồi, chỉ có mỗi Khương thảo mai là bám riết không tha. Ngày nào cũng nghĩ tới chuyện làm kẻ thứ ba, ở cùng phòng với cô ta làm tớ thấy gớm!”
Nghe đến đây, Khương Miện nhíu mày.
Hứa Tinh Minh là nam chính trong cuốn tiểu thuyết “Ngàn dặm ngân hà” .
Lâm Thiến là bạn gái cũ chia rồi hợp, hợp rồi chia của Hứa Tinh Minh.
Hai người này chiếm gần ¾ nội dung cuốn truyện, trong đó có phân nửa là cảnh yêu đương của bọn họ.
Có trời mới biết trong cái đầu nhỏ của tác giả chứa bao nhiêu ý tưởng kỳ lạ mà để nam chính và nữ phụ yêu đương ngọt ngào suốt nửa cuốn sách!
Đúng, nguyên chủ đã thích Hứa Tinh Minh từ cấp hai.
Nhưng theo cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, cô ấy thực sự không hề mặt dày bám dính người ta. Hầu như mỗi lần xuất hiện bên cạnh họ, đều là do Lâm Thiến chủ động nhắn Wechat gọi cô ấy đến. Nếu nguyên chủ không đi, Lâm Thiến sẽ trực tiếp hỏi ngược lại rằng có phải không coi mình là bạn không.
Thậm chí cả môn tự chọn cũng là Lâm Thiến trực tiếp giúp cô ấy chọn, lấy lý do là bạn thân phải luôn ở bên nhau.
Ai cũng biết, nguyên chủ Khương Miên là một cô gái hoàn toàn không biết từ chối là gì, còn vô cùng sợ người khác giận.
Bởi vậy, việc cô ấy thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh, cùng họ học các môn tự chọn giống nhau đã trở thành bằng chứng việc cô nàng là đồ thảo mai trong mắt các bạn học.
Mấy chuyện lộn xộn này khó mà giải thích rõ ràng ngay được. Điều quan trọng nhất là Khương Miện quá đói, nào còn tâm trạng ba láp ba xàm với những kẻ râu ria này.
“Ồ, nếu Trần Vũ Phỉ cậu có gia giáo như thế thì phiền bạn Trần có gia giáo nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bàn của tôi đi. Sàn nhà, ghế, bàn xin hãy khôi phục lại như lúc tôi đi sáng nay. À phải rồi, cái áo khoác trắng cũng bị dính đầy dầu mỡ, nhớ giặt sạch nhé. Quần áo của tôi tuy không đắt, nhưng tốt nhất vẫn nên giặt tay, đừng dùng máy giặt. Gia cảnh tôi nghèo, chỉ có mỗi chiếc áo tốt này, dùng máy giặt hỏng rồi thì chẳng còn gì để mặc!”
Khương Miện dựa vào khung cửa, ngón tay mảnh mai chỉ từ sàn nhà lên bàn, giọng điệu nghe có vẻ đương nhiên.
Khương Miên lúc này có còn là cô gái xém từng bị Trần Vũ Phỉ lấy điện thoại livestream cảnh tắm mà không dám nói một lời trách móc sao?
Bốn cô gái còn lại đứng chết trân, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Họ đứng ngây ra đó. Còn Trần Vũ Phỉ đứng đầu sau khi phản ứng lại, cả người gần như tức phát nổ.
Cô ta giận quá hóa cười, khóe miệng nhếch lên đầy ác ý: “Chỉ cần dọn sạch cho mày thôi đúng chứ? Được thôi.”
Nghe thấy vậy, bốn cô gái kia thấy khó hiểu. Hả, Trần Vũ Phỉ vốn có tính cách bá đạo hung dữ lần này lại dễ nói chuyện thế.
Giây tiếp theo, họ chứng kiến, ngay trước mặt Khương Miên, Trần Vũ Phỉ lật úp hộp xiên que và tôm còn thừa lên trên bàn Khương Miên.
Thức ăn thừa, nước sốt đỏ au lập tức lan ra khắp bàn Khương Miên. Thậm chí theo khe hở của ngăn kéo chảy vào bên trong. Nghĩ bằng chân cũng biết, đồ đạc bên trong tám chín phần đã bị nước sốt làm bẩn.
Trần Vũ Phỉ…có phải là hơi quá đáng rồi không?
Thấy vậy, bốn người còn lại theo phản xạ trao đổi ánh mắt với nhau.
Cùng lúc đó, Trần Vũ Phỉ nhìn bàn, sách vở và quần áo của Khương Miên đã bị mình phá hoại gần như hoàn toàn, trong mắt toát lên vẻ hài lòng và đắc ý. Cô ta chẳng hề có chút hối lỗi quay đầu nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của Khương Miện.
Khóe miệng hơi nhếch, cô ta giả vờ ôm ngực: “Ai da, tớ vụng về quá, vô ý làm thành thế này. Vốn dĩ còn muốn giúp Khương Miên dọn bàn, cơ mà…”
“Khương Miên, cậu tốt như vậy sẽ không để ý đâu nhỉ? Chúng ta là bạn bè mà!”
Giọng điệu của Trần Vũ Phỉ giả tạo và cố ý.
Chẳng hiểu sao hai chữ bạn bè đối với Khương Miên lại có sức mạnh lớn đến vậy. Cho dù cô ta trêu chọc thế nào, chỉ cần ném ra hai chữ này thì dường như chuyện lớn động trời đến mấy người này cũng có thể tha thứ.
Đúng là giả tạo đến đỉnh điểm!
Ghét nhất cái loại đạo đức giả, làm bộ làm tịch trắng trợn như thế này!
Quả nhiên, giây tiếp theo cô ta thấy Khương Miên đang dựa ở cửa động đậy.
Đang mỉm cười ôn hòa đi về phía cô ta.
Thấy cô như vậy, Trần Vũ Phỉ không cần nghĩ cũng biết diễn biến tiếp theo –
Trước tiên sẽ đỏ mặt cúi đầu xin lỗi, sau đó lập tức nhanh nhẹn, chăm chỉ dọn dẹp đống rác này. Rồi có khi còn mua đồ ăn vặt để lấy lòng họ, xin họ đừng giận cô…
Phải nói là bắt nạt cái loại ngu ngốc, mềm yếu như vậy thật sự chẳng có cảm giác thành tựu gì cả!
Chậc.